Mục lục
Dạy "hư" em trai mất rồi phải làm sao đây?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Qiezi

“Ừ.” Từ Tử Dung lên tiếng trả lời, cầm đài tiển trong tay tùy ý ném đi, sau đó lấy khăn tay ra lau lau. Địa phương có Nhuyễn bì tiển sinh trưởng bao phủ, đều là mộ địa, nhưng Nhuyễn bì tiển này không giống với đời trước y đã gặp, dường như còn mềm mại hơn.

“Chúng ta trở về đi.” Từ Tử Nham do dự một chút, quyết định trở lại. Nếu là mật thất cất giấu bảo vật, anh chắc chắn sẽ không buông tha mà đi lục soát, nhưng nghĩ đến đây là mộ phần nhà người ta, mà hành động bọn họ đang làm chính là đào quật mộ phần, cả người anh đều cảm thấy không ổn.

Từ Tử Dung nghe vậy ngẩn ra, quay đầu lại nhìn biểu tình rối rắm của Từ Tử Nham, liền nhịn không được bật cười: “Ca ca, yên tâm đi, nơi này coi như là mộ địa. an táng khẳng định cũng không phải là tu sĩ.”

“Không phải tu sĩ?” Từ Tử Nham giật mình nói.

“Ừ, không phải tu sĩ, Nhuyễn bì tiển sinh trưởng trên thi thể tu sĩ không có mềm mại như vậy, nếu như ta không đoán sai, phía dưới này chính là yêu thú, số lượng lớn yêu thú.”

Y thấy Từ Tử Nham còn có hơi không hiểu, liền nói mình vô tình xem qua một quyển tạp ký, trong đó đề cập tới loại thực vật Nhuyễn bì tiển này sẽ hấp thu chất dinh dưỡng trong thi thể để sinh trưởng, mà tu sĩ nhân loại tương đối gầy yếu, không có khả năng phát triển ra Nhuyễn bì tiển mềm mại như thế, chỉ có yêu thú mới có kiện thể phách* (thân thể và hồn phách) mạnh như vậy, nói cách khác, phía dưới này, chôn một số lượng lớn thi hài yêu thú.

Hơn nữa, so với Từ Tử Nham hàng giả này, Từ Tử Dung hiểu rất rõ kết cấu các loại địa phương trong Tu Chân giới.

Nếu nơi này là phần mộ của người xưa, căn bản không có khả năng để cho bọn họ bình an đi xuống, với tu vi của hai người bọn họ, phỏng chừng nếu không phải không nhìn thấy thâm cốc thì cũng là chết trong bẫy rập trên đường.

Không có bẫy rập, nghĩa là ở đây cũng không có mai táng cái gì ghê gớm lắm, mà có thể trồng ra Nhuyễn bì tiển, đồng thời là thứ không có gì quan trọng, ngoại trừ một số lượng lớn yêu thú, cũng không có cái gì khác.

“À, thì ra là như vậy.” Từ Tử Nham hiểu ra, gật đầu. Anh phát giác có một đệ đệ thích xem sách thật là tiện lợi, quả thực có thể so sánh như mang theo một cuốn bách khoa toàn thư ra ngoài, tuy rằng anh cũng có thể dễ dàng nhớ kỹ nội dung trong sách, thế nhưng trên phương diện áp dụng vào thực tiễn, bị Tử Dung hất xa không chỉ là một con phố.

Ừm, cái loại cảm giác kiêu ngạo vì đệ đệ của mình lại bắt đầu bùng phát…

“Ca ca, chúng ta quay về đi.” Từ Tử Dung quay đầu nói với Từ Tử Nham.

“Quay về?” Từ Tử Nham hơi sửng sốt, anh đang định xoa tay hầm hè đào bảo bối đó, tại sao Tử Dung lại nói là quay về?”

“Trở về làm gì, nếu phía dưới này đều là thi thể yêu thú, máu thịt đều bị Nhuyễn bì tiển hấp thu, cũng không thể hấp thu luôn xương đi? Nếu như là yêu thú số lượng lớn, phỏng chừng bán xương yêu thú cũng không ít tiền đâu, em thật đúng là nhà giàu không biết dầu muối quý.” Từ Tử Nham gõ lên đầu Từ Tử Dung, tiểu hài tử xấu xa này, cái gì cũng tốt, cố tình chỉ là không có để ý gì đến tiền bạc,. Luôn luôn vô tình mà làm ra một ít hành vi lãng phí, ừ, như vậy không tốt, linh thạch hạ phẩm cũng là tiền đó, không phải từ trên trời rơi xuống đâu!

Từ Tử Dung kêu đau một tiếng, nước mắt lưng tròng nhìn Từ Tử Nham. Từ Tử Nham bị cặp mắt ướt át kia làm cho chột dạ, bất đắc dĩ đành phải ôm y vào trong lòng, dỗ dành y nín khóc.

Thật là, rõ ràng anh chỉ gõ nhẹ một cái, ừ, thực sự là Tử Dung càng ngày càng nhõng nhẽo!

Khi nhào vào lòng Từ Tử Nham, nước mắt Từ Tử Dung trong nháy mắt liền biến mất, từ lúc phát hiện nước mắt của mình có lực sát thương kinh người với Từ Tử Nham, y liền lặng lẽ tập luyện kỹ năng tùy thời có thể rơi nước mắt.

Y đã từng nghĩ nam nhân rơi lệ chính là sỉ nhục, thế nhưng hiện tại y xác nhận,, chỉ cần có thể đạt được mục đích, đừng nói là khóc hay không khóc, dù cho thực sự gào khóc thì có thể thế nào?

Để có thể đạt được mục đích thì phải không từ thủ đoạn! Điểm này, chính là giáo huấn sâu sắc nhất mà y học được đời trước.

Hai huynh đệ ôm nhau ân ân ái ái một hồi, Từ Tử Nham liền xắn tay áo lấy ra một cái xẻng nhỏ trong túi càn khôn, chuẩn bị quật mộ.

Từ Tử Dung hết sức phối hợp, đầu tiên là dùng pháp thuật hệ mộc nhổ Nhuyễn bì tiển ra, sau đó lại dùng pháp thuật hệ thổ xới đất phía dưới cho xốp đi một chút.

Đem huỳnh cầu đặt ở bậc thang trên cao, nương theo tia sáng này, Từ Tử Nham bắt đầu vùi đầu khai quật, đây chính là lần đầu tiên đào bảo sau khi chuyển kiếp, trước đây đều là nhìn nam chính người ta trong tiểu thuyết luôn có thể gặp được các loại bảo tàng và kỳ ngộ, hôm nay anh cũng được nếm thử một lần.

“Ta muốn đào, ta muốn đào, ta muốn đào! Đào đào đào!” Trong miệng lầm bầm tiếng kỳ quái, Từ Tử Nham cười khẽ, vui vẻ đào đào phía đông rồi đào đào phía tây trên mặt đất, bởi vì đất đã trở nên cực kỳ tơi xốp, cho nên anh cắm xẻng xuống dưới, dễ dàng như xúc đậu hũ.

Nhưng ngoài dự liệu của anh, nếu có thể trồng ra Nhuyễn bì tiển, chứng minh phía dưới có số lượng lớn thi hài, nhưng anh đào chừng một canh giờ, ba thước xung quanh đều có bảy tám cái hố sâu, nhưng ngay cả cục xương cũng không thấy.

Hơn nữa, theo anh càng đào càng rỗng, sắc mặt vui mừng trên mặt của Từ Tử Dung càng ngày càng sâu, y cũng không có ra tay hỗ trợ Từ Tử Nham, mà bắt đầu cẩn thận quan sát hướng đi của Nhuyễn bì tiển trên mặt đất.

“Ôi, mệt chết đi được, tại sao không có gì cả nhỉ.” Từ Tử Nham ngồi trên mặt đất, lau lau mồ hôi trên thái dương.

Dù cho là đào đậu hũ, động tác liên tục một canh giờ phải khom lưng cũng đủ mệt, huống chi sức nặng của đất cũng không nhẹ.

Kỳ thực Từ Tử Nham chỉ là than thở một câu, cũng không có bực bội gì, dù sao trong tiểu thuyết, nếu nam chính muốn có bảo bối gì, cũng phải trải qua một ít nguy hiểm cửu tử nhất sinh, nếu là nghĩ như vậy, tùy tùy tiện tiện là có thể đào được bảo bối gì đó, vậy cũng quá an nhàn rồi.

Đương nhiên, một số xương yêu thú phổ thông không thể so với những thiên tài địa bảo kia, nhưng dầu gì cũng tính là một khoản tà i phú, cũng không thể để anh lấy đơn giản như vậy.

Bởi vậy, Từ Tử Nham cũng chỉ là thuận miệng phun tào một chút, mà khi anh ngẩng đầu lên lại phát hiện không thấy Từ Tử Dung.

“Tử Dung?” Từ Tử Nham thực sợ hãi, khi nào? Sao lại không thấy Tử Dung? Với thực lực của Tử Dung, trừ phi đối phương là tu sĩ kim đan kỳ, bằng không không thể đem y đi một cách lặng lẽ như thế được!

“Ta ở đây, ca ca!” May là trong bóng tối truyền đến âm thanh của Từ Tử Dung, cuối cùng cũng làm Từ Tử Nham bình tĩnh lại.

“Em ở đây làm gì?” Từ Tử Nham nhảy dựng lên, vội vàng chạy tới nơi truyền đến âm thanh, chạy chưa được bao lâu, liền thấy một bóng đen mờ mờ đứng bên cạnh một mỏm đá, dường như là đang nhìn gì đó.

“Tử Dung?” Từ lần trước bị mỹ nhân ngư tập kích, Từ Tử Nham càng ngày càng lo xa, nơi này không giống như cái thế giới an nhàn kia, gặp phải người xa lạ, nhất định phải cẩn thận đề phòng, giết người đoạt bảo gì đó quả thực là quá bình thường.

Về phần sinh vật phi nhân loại thì càng phải cẩn thận, phàm là có thể có hình thái nhân loại, đại đa số đều là lấy nhân loại làm thức ăn, không dám nói toàn bộ, nhưng cũng có chín phần.

Hiện tại bóng đen trước mắt quá mức mờ nhạt, tuy rằng thân hình rất giống Từ Tử Dung, nhưng Từ Tử Nham vẫn chưa mất lý trí, trực tiếp nhào qua, mà là cầm huỳnh cầu thận trọng đến gần.

Sự thực chứng minh, anh thực sự đã nghĩ nhiều… Người đứng ở nơi đó chính là Từ Tử Dung, chỉ cần tới gần một chút, anh có thể xác định được khí tức trên người đối phương.

“Phát hiện cái gì?” Không cần nghĩ nhiều, nếu Từ Tử Dung đứng ở nơi này, nhất định là phát hiện gì đó.

“Ừ, Nhuyễn bì tiển có cái gì đó khác thường.” Từ Tử Dung thuận miệng trả lời.

Lúc nãy Từ Tử Nham không đào ra được gì, nhưng trong mắt Từ Tử Dung là bắt đầu phát hiện ra bảo tàng. Bởi vì Nhuyễn bì tiển tuyệt đối sẽ không nhận lầm, có thể trồng ra nhiều như vậy, Nhuyễn bì tiển mềm mại như thế, có thể thấy được dưới mặt đất nhất định mai táng yêu thú ẩn chứa năng lượng rất lớn.

Nếu là Từ Tử Nham tùy tiện đào đào liền đào được rất nhiều thi hài yêu thú, Từ Tử Dung có thể không hưng phấn như vậy, nhưng anh đào lâu như vậy mà lại chưa đào được cái gì, liền làm Từ Tử Dung có suy đoán khác.

“Cái gì khác?” Từ Tử Nham hiểu biết có hạn về thực vật, hơn nữa có Từ Tử Dung – tiểu bách khoa thực vật đi bên cạnh, cho nên đương nhiên anh không để mắt đến phương diện tri thức này.

Đối với tình huống như vậy, trước đây Từ Tử Dung chỉ xem trong mắt chứ không nói ra, y cười nhạt: “Ca ca, Nhuyễn bì tiển chỉ sinh trưởng ở phụ cận thi hài, mà có thể trồng ra một diện tích lớn Nhuyễn bì tiển như vậy, chứng minh thi hài chôn phía dưới sẽ ẩn chứa năng lượng lớn, nếu như là yêu thú phổ thông, số lượng ít nhất phải ngàn vạn, mà nếu có năng lượng khổng lồ, chúng ta lại không phát hiện bất kỳ thi hài nào —— ca ca, huynh nghĩ tới cái gì?”

Từ Tử Nham nghe vậy, hai mắt sáng ngời: “Phía dưới chính là yêu thú cao cấp, chất lượng đổi số lượng!”

“Không sai!” Từ Tử Dung mỉm cười, thi hài yêu thú phổ thông, đương nhiên là y sẽ không nhìn vào mắt, nhưng yêu thú cao cấp thì không giống thế. Đối với tu sĩ nhân loại mà nói, yêu thú cao cấp quả thật là toàn thân đều là bảo, nhưng trừ huyết nhục nội đang của bọn nó ra, thi hài cũng là tài liệu luyện khí cực tốt.

Trong khi người tu chân đối chiến với nhau, tu vi đương nhiên rất quan trọng, nhưng pháp bảo trên tay đồng dạng là cơ hội chiến thắng mấu chốt, là thích hợp nhất cho bản thân sử dụng, đương nhiên là pháp bảo được chế tạo ra vì mình, Từ Tử Dung có kinh nghiệm đời trước, đã sớm có ý tưởng với pháp bảo bổn mạng của mình, hiện tại vừa lúc có thể lấy được tài liệu thích hợp, vậy không thể tốt hơn nữa.

Ở phía dưới chôn thi hài yêu thú cao cấp, hai huynh đệ bắt đầu cùng nhau đào sâu xuống dưới. Từ Tử Dung căn cứ vào tình huống sinh trưởng của Nhuyễn bì tiển, suy đoán ra vị trí có khả năng chôn thi hài cao nhất, hai người đào tròn một canh giờ, mới đào ra một cái cây trắng noãn như ngọc —— răng nanh.

Nhìn răng nanh dựng thẳng lên còn cao hơn chừng một thước so với mình, khiếp sợ trong lòng Từ Tử Nham căn bản không thể diễn tả bằng lời.

Chỉ răng nanh đã lớn như vậy, có thể tưởng tượng, thể hình con yêu thú cao cấp này lớn đến bao nhiêu!

“Hoàng kim cự thú…” Từ Tử Dung nhìn răng nanh, thì thào nói: “Ta từng cho rằng, đây chẳng qua chỉ là tồn tại trong truyền thuyết gì đó thôi.”

“Hoàng kim cự thú?” Từ Tử Nham cũng nghe được Từ Tử Dung thấp giọng lẩm bẩm, lập tức từ trong ký ức tìm được ghi chép về Hoàng kim cự thú.

Có người từng nói Hoàng kim cự thú là hình tượng mà man tộc cự tây sùng bái nhất, loại yêu thú hình thể to lớn này tính tình hung hãn, nhưng bọn chúng chỉ tồn tại trong truyền thuyết, cho tới bây giờ chưa có ai chân chính thấy qua Hoàng kim cự thú.

Không nghĩ tới loại yêu thú vẫn bị cho là trong truyền thuyết gì đó, lại thật sự tồn tại.

“Tiếp tục đào.” Từ Tử Nham quả quyết nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK