Lại nói, cho dù bọn họ nhiều người cũng không dám đi lung tung trong mê cung, bởi vì đối mặt với bọn họ đều là yêu thú quần cư. Nếu không phải Cao Dật và một tu sĩ khác có tu vi khá cao chộp thời cơ khá nhanh, đúng lúc trốn thoát, e rằng bọn họ sẽ biến thành mỹ thực của yêu thú.
Trong một ngày từ hoàn cảnh nguy cơ tứ phía đi đến địa phương an toàn, theo bản năng sẽ thả lỏng, mà những tu sĩ tụm năm tụm ba đi chung với nhau, lúc đến đại sảnh này liền bắt đầu gây rối.
Cao Dật và một gã tu sĩ ngưng mạch hậu kỳ đều muốn lãnh đạo đám tu sĩ này. Dù sao ai cũng biết, nơi càng nguy hiểm càng cần pháo hôi dò đường, nếu mình không thể nắm quyền lãnh đạo, rất có khả năng chính mình sẽ biến thành pháo hôi.
Những tu sĩ khác không phải không rõ đạo lý này, chẳng qua là tu vi hai người này cao hơn bọn họ, cho dù tranh cũng không tranh được.
Từ Tử Nham đối với chuyện này không có ý kiến gì, cũng không có tâm tư để ý tới, nhưng không ngờ có một tu sĩ vốn bị vây trong khó khăn, tranh giành thất bại, sau khi nghe người bên cạnh thì thầm vài câu với hắn thì cực kỳ hưng phấn nhìn về phía Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham: (⊙_⊙)? Ngươi nhìn ta làm gì?
Từ Tử Nham mơ màng nhìn người nọ mừng rỡ đi về phía mình, nhưng không nhớ ra người nọ là ai, đến khi người này đến trước mặt, anh vẫn không có bất kỳ ấn tượng nào.
“Xin hỏi, ngài là Từ Tử Nham Từ đạo hữu?”
Từ Tử Nham sửng sốt, không ngờ người này thật sự biết mình?
“Đúng vậy, ngươi là?”
Tu sĩ trung niên kia nghiêm nghị nói rằng: “Tại hạ có duyên từng gặp ngài ở Ô Đề Thành, lúc đó còn cùng ngài chống lại yêu thú công thành.” Nói xong, hắn còn ngượng ngùng cười cười: “Nhưng khi đó tu vi tại hạ không cao, chỉ có thể trấn thủ trên tường thành, song tư thế oai hùng của Từ đạo hữu và lệnh đệ làm ta ấn tượng rất sâu sắc. Đáng tiếc, sau này biết được đạo hữu bị người ám toán, tiến vào ma cảnh, còn làm ta tiếc nuối hồi lâu, cũng may Từ đạo hữu hồng phúc tề thiên, bình yên vô sự.”
Đối với tán thưởng trần trụi như thế, Từ Tử Nham khó tránh khỏi có chút ngại ngùng, nhưng hắn nói ra những lời này đã xác nhận hắn chính là một thành viên tham gia đại chiến Ô Đề Thành khi đó.
Từ Tử Nham giảm một phần cảnh giác, hòa ái hỏi: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Người nọ nghe vậy hai mắt sáng ngời: “Là như thế này, lúc trước ở trong mê cung ta và đạo hữu này vô tình gặp nhau, vốn muốn đồng tâm hiệp lực, nhưng ai ngờ còn chưa tìm được đường ra ngoài, đã có người bắt đầu có ý xấu.” Nói xong, ánh mắt của hắn âm trầm nhìn Cao Dật, không ngờ tới đối phương lại dùng vẻ mặt oán độc nhìn hắn.
Người này hơi sửng sờ, không rõ tại sao trước kia Cao Dật ít nhiều gì cũng giả vờ giả vịt, sao lại đột nhiên lộ ra dáng vẻ này?
Từ Tử Nham nhìn theo tầm mắt của hắn tự nhiên phát hiện ánh nhìn của Cao Dật, anh khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng…
Con ngươi Cao Dật co rụt mạnh, vội vã quay đầu nói chuyện với tu sĩ bên cạnh.
Từ Tử Nham cười lạnh trong lòng, cho ngươi cũng không dám chủ động gây chuyện với ta, trước tiên hù dọa một chút, chờ lát nữa có cơ hội sẽ hạ thủ giải quyết ngươi!
“Ặc… Từ đạo hữu biết Cao đạo hữu?” Tên tu sĩ này mơ hồ phát hiện gì đó, vẻ mặt có chút hưng phấn.
Từ Tử Nham cười như không cười nhìn hắn, không trả lời.
Tu sĩ này lập tức thể hiện thái độ của mình, lúc ban đầu hắn mới phát hiện Từ Tử Nham thì chỉ có chút kinh hỉ, dù sao lúc đầu biểu hiện của Từ Tử Nham và đệ đệ của Từ Tử Nham ở Ô Đề Thành thật sự làm người khác kinh diễm, nhưng khi đến gần, hắn phát hiện mình không tra được tu vi của hai người này thì loại kinh hỉ này liền biến thành cuồng hỉ*.
(Cuồng hỉ: mừng như điên)
Bản thân hắn là một tu sĩ ngưng mạch hậu kỳ, ngay cả hắn cũng không nhìn ra tu vi của đối phương, điều này chứng minh Từ Tử Nham ít nhất cũng là tu sĩ kim đan.
Ở địa phương nguy hiểm này, còn có cái gì có thể so sánh với tu sĩ cấp cao, có cái gì có thể làm người cảm thấy an toàn?
Bởi vậy, suy nghĩ ban đầu muốn Từ Tử Nham trợ uy cho mình đã bị hắn ném ra sau đầu, ngược lại nổi lên tâm tư dựa dẫm.
Dù sao đối với những tán tu như bọn họ, có thể ôm một cái đùi bự cũng không tệ, tối thiểu mạng nhỏ không lo.
Bởi vì thể hiện lập trường của mình —— đương nhiên cũng có thể là vì kinh sợ tu vi của Từ Tử Nham —— tu sĩ này nhanh chóng đổi đề tài, bắt đầu gần gũi với Từ Tử Nham.
Đối với hắn lấy lòng, Từ Tử Nham nghe trong tai nhưng không để trong lòng, về phần đề nghị hắn muốn đi theo mình, anh không từ chối.
Đương nhiên, phải cảnh cáo trước, muốn hành động với bọn họ không thành vấn đề, nhưng phải nghe chỉ huy, nếu không anh cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.
Đối với yêu cầu như vậy, tên Hạ Vinh Thăng kia và hai gã tu sĩ cùng đi theo hắn đến đều đồng ý. Dù sao bọn họ chỉ là người phụ thuộc nhóm Từ Tử Nham, nếu không thành thật, sẽ bị người bóp chết ngay tức khắc.
Hơn nữa, Hạ Vinh Thăng còn có một suy nghĩ khác. Hắn và Cao Dật không hợp chủ yếu cũng vì nhân cách của Cao Dật rất âm hiểm, hoàn toàn không thể yên tâm dựa dẫm.
Cái khác không nói, chí ít ở Ô Đề Thành, hắn cũng đã nhìn thấy Từ Tử Nham biểu hiện làm gương cho binh sĩ, nếu thật sự có nguy hiểm gì, Từ Tử Nham tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ mặc bọn họ, nhưng Cao Dật…
Nhớ lại cảnh mình thấy lúc trước, Hạ Vinh Thăng không khỏi nhếch mép cười lạnh. Chỉ vì theo đuổi một nữ tu, lại có thể ngầm hạ thủ giết chết nữ tu đồng môn kia, loại hàng như vậy, Hạ Vinh Thăng hắn không dám làm bạn.
Đối với việc Hạ Vinh Thăng và hai đồng bạn của hắn rời đi, Cao Dật vừa mừng vừa lo. Mừng là trong đám tu sĩ này, không còn ai có tu vi cao hơn hắn, hắn ngồi ở vị trí thủ lĩnh rất chắc chắn, mà lo chính là Hạ Vinh Thăng đầu quân vào tu sĩ Lưu Quang Tông kia, điều này làm hắn có hơi bất an.
Nhưng ——
Đáy mắt Cao Dật hiện lên một tia u ám, nếu tiểu tử được gọi là Từ Tử Nham kia thực sự không biết suy xét đến trêu chọc hắn, hắn cũng không phải không có đòn sát thủ.
Hắn thấy, Từ Tử Nham chắc hẳn dựa vào một vài đan dược tích tụ đến tu vi kim đan, bằng không tiểu tử kia trẻ tuổi như thế, tuyệt đối không thể nào một mình tu luyện đến trình độ như vậy.
Nghĩ như thế, hắn lại có chút đố kỵ, cho rằng Từ Tử Nham hẳn là đệ tử của trưởng lão cực kỳ có quyền thế trong Lưu Quang Tông, nếu không cho dù là đại tông môn, cũng hẵn sẽ không bồi dưỡng tu sĩ đến mức này.
Người trong đại sảnh đều đang nhỏ giọng bàn tán gì đó, biến cố trong mê cung Chân Long làm tất cả tu sĩ rất lo lắng.
Hiện tại đa số tu sĩ đang thảo luận rời khỏi nơi này như thế nào, mà một phần nhỏ khác thì suy nghĩ, mê cung Chân Long xảy ra bất thường như vậy, có phải đại biểu cho có trọng bảo xuất thế hay không?
Những tu sĩ có thể sống sót đến đây đều là tinh anh trong tinh anh, ai cũng không ngốc, người khác có thể nghĩ tới thì sao bọn họ lại không thể nghĩ ra. Rất nhanh, trong đại sảnh liền có rất nhiều ánh mắt như vô tình nhìn về phía của Vệ Kình.
Trong mắt những tu sĩ này, thân phận của Vệ Kình lập tức trở nên cực kỳ nhạy cảm. Nếu không phải có hai tu sĩ kim đan là Từ Tử Nham và Từ Tử Dung ngăn cản, nói không chừng sẽ có người xúc động trực tiếp xông lên chất vấn Vệ kình.
“Tình huống không tốt lắm.” Từ Tử Dung luôn chú ý tình huống xung quanh, có lẽ là hoàn cảnh bức bách từ bé, y vô cùng mẫn cảm với ánh mắt ác ý.
Vừa nãy trong đại sảnh khá hỗn loạn, nhưng sau khi đa số tu sĩ hiểu ý ngầm với nhau, bảy người bọn họ dường như bị cô lập.
Lúc nãy Từ Tử Nham nói chuyện phiếm với nhóm Hạ Vinh Thăng, lời trong lời ngoài tìm hiểu cảnh ngộ của bọn họ trong mê cung Chân Long.
Nếu Hạ Vinh Thăng đã biểu thị muốn ôm đùi Từ Tử Nham, đương nhiên sẽ không giấu giếm chuyện này, dường như là nói rõ ràng mọi tình huống, thậm chí còn không quên để hai đồng bạn của hắn là Thạch Vân Phi và Tất Kiện bổ sung.
Tin tức lấy được trong miệng bọn họ đã chứng minh được suy đoán lúc trước của Từ Tử Nham, yêu thú trong mê cung Chân Long quả thực đang không ngừng tấn cấp, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, thực lực bình quân của những yêu thú này đã được đề cao khoảng chừng một cấp.
Đối với bọn họ mà nói đây không phải tin tức tốt gì, bởi vì điều đó có nghĩa là, nếu không tìm được cửa ra trong đại sảnh này, bọn họ rất có khả năng phải quay lại đối mặt với yêu thú càng ngày càng lợi hại hơn.
Từ Tử Nham vốn đã không vui, bởi vì xác nhận tin tức này nên âm trầm thêm vài phần, cố tình lúc này đám tu sĩ xung quanh còn dùng ánh mắt hung ác nhìn bọn họ, quả thực tìm chết!
Ầm!
Uy áp tu sĩ kim đan không chút khách khí phủ xuống toàn bộ đại sảnh, ngoại trừ bảy người Từ Tử Nham, tất cả tu sĩ còn lại đều bị cổ uy áp này ép tới run rẩy.
Đám tu sĩ đứng chung với Cao Dật rất hoảng sợ, chỉ có trong đáy mắt nữ tu nhát gan không ngừng thút thít lóe lên một tia âm u.
“Hừ!” Từ Tử Nham hừ lạnh một tiếng, thu hồi uy áp của mình.
Đông đảo tu sĩ thu hồi ánh mắt của mình, không dám đánh chủ ý lên người Vệ Kình nữa. Tuy nói Vệ Kình thân là người Vệ gia rất có thể biết được bí mật của mê cung Chân Long, nhưng trước mặt hắn có hai tòa đại phật chống đỡ, đám tu sĩ kia không có gan trực tiếp khiêu khích kim đan.
“Ca ca rất khí phách.” Từ Tử Dung mỉm cười ca ngợi.
Từ Tử Nham đỏ mặt, kỳ thật anh chưa từng làm chuyện cậy thế hiếp người bao giờ, nhưng nói thật, cảm giác này thật sự tuyệt vời vô cùng. ╮(╯▽╰)╭
Lúc nãy đám người Hạ Vinh Thăng không bị uy áp của Từ Tử Nham ảnh hưởng, nhưng khi nhìn thấy những tu sĩ ở xa xa run rẩy, thậm chí có một người khá đáng thương bị ép đến hôn mê, còn có thể không rõ xảy ra chuyện gì sao?
Trong lòng âm thầm cảm thán, đệ tử đại tông môn này so với những tán tu ngoại không thương, cậu không đau thì mạnh hơn nhiều, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, người ta đã nhảy từ ngưng mạch kỳ lên kim đan kỳ.
Phải biết rằng, có rất nhiều tu sĩ cả đời kẹt ở ngưng mạch, nhưng người ta thì sao? Tuổi còn trẻ mà đã là kim đan trung kỳ.
Cảm thán thì cảm thán, nhưng Hạ Vinh Thăng lại không có suy nghĩ đố kỵ. Mọi người tự có duyên phận của riêng mình, hơn nữa bây giờ bọn họ và Từ Tử Nham đã ngồi chung một con thuyền, Từ Tử Nham càng cường đại, bọn họ càng an toàn!
Mọi người ở trong đại sảnh nghỉ ngơi mấy canh giờ, đám tu sĩ cùng nhóm bảy người Từ Tử Nham đang ở trạng thái giằng co, trong thời gian dài chờ đợi này mà dần dần phai nhạt.
Trên cơ bản, trong đại sảnh đã bị chia thành ba phe, thực lực mạnh nhất đương nhiên là nhóm Từ Tử Nham có tu sĩ kim đan.
Thứ hai, đó là nhân số đông đảo, lấy Cao Dật dẫn đầu tu sĩ chính đạo.
Cuối cùng còn lại là ba ma tu.
***
Tác giả có lời muốn nói: A_A Đoán xem, tại sao nữ tu kia lại như thế?