Huyết Ma đại nhân tàn nhẫn lãnh khốc vô tình… Bị người ta tét mông!!!
Nếu việc này bị truyền đi, phỏng chừng chín phần ma tu sẽ cười đến bể bụng, còn lại một phần, cười tới chết luôn!
“Ngươi buông ta ra! Vô lại! Sao ngươi dám…” Quả thực Từ Tử Dung bị chọc giận đến điên rồi. Sống cả hai đời, cho tới bây giờ y chưa từng bị nhục nhã lớn như vậy. Bị người khác đánh đòn?? Đời trước, lúc y còn là tiểu hài tử cũng không có ai làm như vậy với y!!
Lúc này, mấy thứ như ẩn nhẫn, che đậy đã bị y quăng ra sau gáy. Nếu không phải hiện tại tay y trói gà không chặt, không chừng y đã xé Từ Tử Nham thành từng mảnh nhỏ, nuốt hết máu thịt của anh.
“Ôi chao, lại còn dám mắng ta!” Ánh mắt Từ Tử Nham nghiêm khắc, tiểu hài tử chuyện tốt không học lại học cách mắng chửi người khác, nhất định phải dạy dỗ.
Bốp bốp bốp!
Vì vậy, phía trước có Huyết Ma đại nhân rống giận giãy giụa, đằng sau có Từ Tử Nham vẻ mặt lãnh khốc, ra tay không chút lưu tình. Mà cái mông nhỏ trắng nõn mềm mại bị đánh đến đỏ bừng, màu sắc tươi tắn, thoạt nhìn rất muốn ăn. =.=
Từ Tử Nham lớn hơn Từ Tử Dung bốn tuổi, hơn nữa bản thân anh đã có tu vi luyện khí tầng thứ năm. Từ Từ Dung gầy yếu căn bản không có sức phản kháng trên tay của Từ Tử Nham, bất luận y giãy giụa như thế nào đều bị giữ chặt trên đùi Từ Tử Nham, dù cho hai chân nhỏ đạp lung tung nhưng cái mông vẫn bị đánh như cũ.
“Nói! Còn dám tùy tiện mắng chửi người khác nữa hay không?” Từ Tử Nham lạnh lùng. Chính anh cũng từng mắng chửi người khác, cho nên đối với hành động mắng người của Từ Tử Dung, anh cũng không biểu hiện tức giận như vậy.
Nhưng Từ Tử Dung chỉ mới là một đứa trẻ bảy tuổi (không phải đâu nhỉ?), thói quen thuận miệng mắng người này tuyệt đối không chấp nhận được, bởi vì sẽ làm người khác hoài nghi gia giáo nhà anh có vấn đề. Loại chuyện này Từ Tử Nham không tiếp thu được.
Từ Tử Nham rất coi trọng Từ Tử Dung. Ở trong lòng anh, người thân là quan trọng nhất, đừng nhìn bình thường anh oán giận đệ đệ mình không nghe lời, là đứa trẻ hư, nhưng nếu có người dám nhục mạ Từ Tử Du, anh nhất định sẽ không khách khí xông lên đánh cho người ta một trận tơi bời.
Đệ đệ là của mình, ngoại trừ cha mẹ, chỉ có mình mới có tư cách dạy dỗ nó, người qua đường giáp ất bính đinh gì gì đó cũng phải đứng sang một bên. Ai dám đánh em trai anh, vậy thì đừng trách tại sao nước biển lại mặn.
Tuy rằng hiện nay địa vị của Từ Tử Dung trong lòng anh không quan trọng như Từ Tử Du, nhưng xuyên đến thế giới này, sau đó lại xem xong quyển tiểu thuyết kia, trong lòng anh lại thêm vài phần thương tiếc đối với Từ Tử Dung.
Vốn dĩ Từ Tử Dung cũng là một đứa nhỏ đáng thương, nếu không phải lúc đầu Từ Tử Nham và Từ gia dồn y đến chân tường, chưa chắc tương lai y sẽ trở thành ma đầu đại gian ác.
Lần đầu tiên Từ Tử Nham nhìn thấy Từ Tử Dung, đứa trẻ trắng trẻo xinh xắn, ánh mắt mang theo sự quấn quýt để lại trong lòng anh ấn tượng rất sâu sắc.
Bất tri bất giác, theo bản năng anh đã đưa đệ đệ khả ái (không phải đâu) che chở dưới cánh chim của mình. Đối với người của anh, Từ Tử Nham lại càng đối xử nghiêm khắc.
Anh kiên quyết muốn bồi dưỡng Từ Tử Dung thành một thiếu niên tam quan đoan chính. Ừ… Lần đầu tiên dạy dỗ cũng không nên nói năng hung tợn nhỉ!
“Nói! Còn dám mắng người nữa không?” Từ Tử Nham nghiêm nghị hỏi. Anh thấy tật xấu này nhất định phải sửa trước tiên. Một lần vô lễ, sau này sẽ không tốt!
Sắc mặt của Từ Tử Dung đã trướng đến xanh tím, mặt mày dữ tợn, đáng sợ. Tuy rằng sau lưng đau đớn nhưng không phải là không chịu được, nhưng loại nhục nhã này lại làm y hận Từ Tử Nham đến tận xương tủy.
Từ Tử Nham! Từ Tử Nham!
Sống đến hai đời, Từ Tử Nham luôn giày vò y đến vô cùng vô tận.
Nhất là đời trước sau khi y chết, vì muốn y nói ra vị trí của bảo tàng mà Bạch Hoa cùng bọn họ cố ý nướng thần hồn của y trên Cửu Dương Chân Hỏa. Cái loại thống khổ sâu đến tận xương tủy này, ngay cả khi sống lại y đều không thể chôn vùi, không thể quên đi.
Y vẫn nhớ rõ, thời gian y bị Cửu Dương Chân Hỏa giày vò, đám người Từ Tử Nham ở trong cung điện của y sung sướng, tự tại. Thần hồn không có cảm giác, nhưng y có thể cảm nhận tất cả chuyện phát sinh trong cung điện, cảm nhận bốn người kia lăn lộn cùng nhau. Khi bọn hắn ở trên giường lớn xa hoa làm ra chuyện buồn nôn, thậm chí Từ Tử Dung còn sinh ra cảm giác muốn nôn mửa.
“Ọe…” Từ Tử Dung không thể kiềm chế mà nôn một trận dữ dội. Đến bây giờ khi sống lại, thần kinh của y vẫn luôn căng thẳng, rất sợ đây chỉ là mộng đẹp. Một ngày nào đó tỉnh lại, y vẫn là một mảnh tàn hồn bị Cửu Dương Chân Hỏa hành hạ cho hấp hối.
Trong miệng đều là vị tanh, Từ Tử Dung kinh ngạc phát hiện, lúc y giận dữ công tâm, thân thể theo bản năng sẽ làm ra phản ứng bảo vệ. Có lẽ vì quá quen thuộc với nội dung Huyết Hải Tâm Kinh, y tự nhiên không phát giác từ lúc nào đã hút một luồng linh khí nhỏ, mà linh khí này hoàn toàn tiến vào đan điền, đồng thời vận hành dựa theo Huyết Hải Tâm Kinh.
Tuy rằng cỗ linh khí này quá nhỏ yếu, y cũng không tính là tiến vào luyện khí tầng một. Nhưng cổ linh khí này xuất hiện có ý nghĩa rằng y đã thành công mở ra cửa lớn đầu tiên, chính thức bước vào hàng ngũ tu sĩ.
Tiếp theo, chỉ cần y chuyên tâm tu luyện, mở rộng cổ linh khí này, không đến ba ngày sẽ có thể lên tu vi luyện khí tầng một.
Bất ngờ xảy ra đột phá khiến trong lòng Từ Tử Dung mừng như điên, ngay cả loại cảm giác lăng nhục như bị đánh mông này cũng bị niềm vui lấn át. Đương nhiên, bản tính cẩn thận khiến y không có khả năng quên mất chuyện này, chẳng qua là đợi y vùng lên, đợi Huyết Hải Tâm Kinh của y có chút thành tựu, y sẽ trả thù tất cả.
Đời trước bị bắt nạt, thần hồn bị nướng đến thống khổ, ngày hôm nay bị đánh mông nhục nhã. Tất cả, y nhất định sẽ trả lại hết cho Từ Tử Nham!
“Đứa nhỏ này! Ta chỉ muốn đệ ngoan ngoãn nghe lời, sao lại bướng đến như vậy!” Từ Tử Nham mắng.
Thân là tu sĩ, anh rất mẫn cảm với mùi hương, ở gần Từ Tử Dung đến như vậy, anh đương nhiên ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt.
Từ Tử Nham kinh hãi đặt Từ Tử Dung xuống, nâng cằm y lên thì thấy đứa bé xinh đẹp tỏ ra quật cường, khóe miệng tràn ra một giọt máu tươi.
Lúc này Từ Tử Nham thật sự là vừa tức vừa thương, tức giận là tại sao đứa nhỏ này bướng bỉnh đến vậy, thà rằng cắn đến nát môi cũng không chịu nhận sai một tiếng. Nhưng anh cũng đau lòng vì điểm này, Từ Tử Dung trong trí nhớ của anh cũng quật cường như thế, dù cho bị đệ tử chi thứ đánh đến mình đầy thương tích cũng chưa từng khóc một tiếng, hài tử này hết lần này đến lần khác làm người ta đau lòng.
Từ Tử Nham thở dài, kéo Từ Tử Dung dậy, dùng lời nhỏ nhẹ: “Tử Dung ngoan, bây giờ đệ còn nhỏ tuổi, không nên tùy tiện mắng chửi người, ca ca đánh mông đệ chính là để đệ nhớ kỹ, có một số việc có thể làm, nhưng đối đãi với người thân nhất quyết không được buông lời nhục mạ.”
Từ Tử Dung không nói một lời, cúi đầu im lặng.
Từ Tử Nham này không giống như Từ Tử Nham mà Từ Tử Dung biết.
Trong tiểu thuyết này, Bạch Hoa là nhân vật chính. Thân là BOSS phản diện, lúc Từ Tử Dung trở thành Huyết Ma mới bị người khác chú ý. Khi y còn bé, những cảnh ngộ này đều do Từ Tử Nham trong trí nhớ cho y. Mà trước đó, nguyên thân của Từ Tử Nham sẽ không thể nào quan tâm y, cuộc sống của y trước khi tới Từ gia là như thế nào.
Đối với cuộc sống trước kia của Từ Tử Dung, Từ Tử Nham không có bất cứ suy nghĩ gì, bây giờ thấy đứa bé này để lộ sự quật cường, phối hợp với câu chuyện cẩu huyết kia, tất nhiên anh có thể đoán ra cuộc sống trước kia cũng không có cái gì tốt đẹp.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng, chắc người mẫu thân kia chỉ dồn hết tinh thần vào Từ Kiêu, đâu còn thời gian đi quan tâm nhi tử của mình.
Từ Tử Nham kéo Từ Tử Dung vào lòng, dịu dàng nói: “Tử Dung, từ hôm nay trở đi, đệ chính là đệ đệ của Từ Tử Nham ta. Đệ yên tâm, dù sao này xảy ra bất cứ chuyện gì, ta đều sẽ bảo vệ đệ.”
Từ Tử Dung từ từ ngẩng đầu, hai tròng mắt đen kịt sâu không thấy đáy, y nhìn chằm chằm Từ Tử Nham, trong mắt lộ ra vài phần chờ mong.
Từ Tử Nham thấy Từ Tử Dung dường như có chút do dự, dịu dàng xoa đầu y: “Ta biết đệ vừa tới đây, có thể là không dám tin tưởng ta. Nhưng mà đệ đừng lo, sau này đệ sẽ biết, dù cho lúc nào, ca ca luôn là chỗ dựa vững chắc của đệ.”
Từ Tử Dung khẽ cắn môi dưới, do dự một chút rồi gật đầu.
Từ Tử Nham mừng rỡ, hôn một cái thật kêu lên mặt Từ Tử Dung: “Ngoan, ca ca đảm bảo sẽ không để đệ thất vọng!”
Lần thứ hai Từ Tử Dung đỏ mặt, y hơi rũ mắt, lông mi dày như hai cây quạt, hơi run rẩy hai cái, che đi ý cười nhàn nhạt nơi đáy mắt.
Bảo vệ?
Từ Tử Nham?
Ha ha, nếu Từ Tử Nham muốn diễn tiết mục huynh hữu đệ cung này, y cũng sẽ không để bụng cùng hắn chơi đùa một chút. Mỗi ngày ở Từ gia rất buồn chán, chơi với hắn một chút cũng không sao.
Mấy thứ như Huyết Ma, BOSS phản diện, tất cả đều là mây bay! Đệ đệ của ta nhất định sẽ không trở thành ma tu! o( ̄ヘ ̄o*) (nắm tay!)
Trong lòng Từ Tử Dung mới trải qua một phen biến hóa đã nhanh chóng bình tĩnh lại. Y lặng lẽ ngụy trang, thỉnh thoảng lại lén nhìn Từ Tử Nham vài lần, bất luận nhìn thế nào cũng đều có chút ngượng ngừng, nhưng là hài tử kiên nghị.
“Ừ, được rồi, nếu chuyện này đã giải quyết xong, tiếp theo chúng ta đi tắm.” Từ Tử Dung còn chưa diễn kịch xong đã chợt nghe Từ Tử Nham lên tiếng.
Ngay sau đó, y căn bản không kịp phản ứng đã bị Từ Tử Nham lột sạch sẽ.
Theo phản xạ Từ Tử Dung che kín hạ thân, nhưng sau đó y ý thức được hành động này thực sự không phù hợp với phong phạm của Huyết Ma đại nhân như y.
Sắc mặt của y hơi tái xanh, sau đó khôi phục bình thường. Ngay khi y dự định giả vờ lơ đãng đưa tay che xuống, Từ Tử Nham đột nhiên mở miệng.