“Đúng vậy, nhưng ta sẽ không để Từ đạo hữu làm không công. Tuy Ngao Nguyên Minh chỉ là chi thứ của Giao Long tộc, nhưng lúc trước khi đi rèn luyện ở Huyền Vũ Vực từng gặp được kỳ ngộ, đây là tạ lễ của ta.”
Nói xong, hắn lấy ra một cái chìa khóa màu xanh lá đặt lên bàn.
Từ Tử Nham nhìn thoáng qua cái chìa khóa kia, dường như nhớ tới thứ gì đó nên nghi ngờ nhìn Ngao Nguyên Minh.
Ngao Nguyên Minh đẩy chìa khóa về phía Từ Tử Nham: “Từ đạo hữu biết vì sao gần đây Đằng Vân Thành náo nhiệt không?”
“Tấm bia đá!”
“Đúng vậy!” Ngao Nguyên Minh gật đầu: “Trên tấm bia đá ghi rằng đây là bảo tàng của một tu sĩ tên là Lục Mi lão tổ. Bây giờ tấm bia này xuất thế, chứng tỏ bảo tàng của Lục Mi lão tổ cũng sắp mở ra. Hiện giờ một nửa người trong Đằng Vân Thành đều đến vì bảo tàng kia. Nhưng… Bọn họ chỉ đến góp vui, người chân chính có thực lực tranh giành bảo tàng đều đã lên đảo. Ta nghĩ nếu Từ tiền bối đã đến đây thì nhất định có hứng thú với bảo tàng.”
“Đúng vậy.” Từ Tử Nham cũng không định phủ nhận. Ở Huyền Vũ Vực, ai cũng biết bảo tàng của Lục Mi lão tổ. Nếu nói anh tới không phải vì bảo tàng thì đúng là nực cười.
“Đây là chìa khóa mở một cửa mật thất trong bảo tàng Lục Mi lão tổ.”
Một câu của Ngao Nguyên Minh khiến Từ Tử Nham hoảng sợ, bởi vì anh đột nhiên nhớ ra, trong bản gốc, Bạch Hoa cũng có một cái chìa khóa màu xanh.
Chỉ là trong sách chưa từng đề cập Bạch Hoa lấy được chìa khóa ở đâu, hay là lúc đó Bạch Hoa cũng gặp được Ngao Nguyên Minh, hơn nữa còn giúp hắn trị bệnh cho muội muội, sau đó mới lấy được cái chìa khóa này?
“Vì sao ngươi không đi? Nói không chừng ngươi sẽ tìm được bảo vật có thể trị khỏi cho muội muội của ngươi?” Từ Tử Dung lạnh lùng hỏi.
Ngao Nguyên Minh liếc Từ Tử Dung, bình thản trả lời: “Trên tấm bia đá chỉ nói thời gian và địa điểm bảo tàng xuất thế nhưng không nói yêu cầu khác, cho nên mới có nhiều người trong Đằng Vân Thành đi thử vận. Ta có được chìa khóa, đương nhiên biết nhiều hơn bọn họ một chút, chính là — mê cung mật thất này, không phải nguyên anh không thể vào. Tuy ta đã có xu thế sắp đột phá nhưng dù sao cũng chưa đột phá. Một khi chưa đột phá sẽ không thể lên nguyên anh, muốn tiến vào bảo tàng kia đúng là chuyện thiên phương dạ đàm. Thay vì mong đợi bảo vật xa vời kia thì ta thà rằng dùng chìa khóa đổi lấy cơ hội trị liệu cho muội muội ta.”
Từ Tử Dung hừ lạnh mà không nói gì, nhưng Từ Tử Nham biết, y đã chấp nhận câu trả lời của Ngao Nguyên Minh.
“Nếu ngươi không gặp được ta, ngươi sẽ làm gì?” Từ Tử Nham khẽ hỏi.
Ngao Nguyên Minh hơi ngập ngừng: “Nếu không gặp được Từ đạo hữu, ta vốn định dùng kim đan của mình để trị liệu cho tiểu muội.”
Từ Tử Nham híp mắt: “Ta nhớ ngươi từng nói, Thiên Âm Tà Khí có sức phá hoại rất lớn với kim đan của Giao Long tộc các ngươi. Nếu không muội muội của ngươi cũng không bị thương nặng như thế.”
Ngao Nguyên Minh thản nhiên nhìn Từ Tử Nham: “Từ nhỏ ta và muội muội nương tựa lẫn nhau, nếu tới thời điểm bất đắc dĩ, dùng mạng của ta cứu tiểu muội cũng không hề gì.”
Trong lòng Từ Tử Nham nặng trĩu, tuy rằng Ngao Nguyên Minh đang nói tới tình cảm giữa hắn và muội muội nhưng anh lại không nhịn được tự hỏi, nếu Từ Tử Dung gặp chuyện như vậy, anh nhất định cũng sẽ không tiếc tất cả đại giới.
Vì tình cảm của đôi huynh muội này, anh tình nguyện ra tay giúp họ một phen. Đối với anh mà nói, Tử Tiêu Thần Lôi anh có quá nhiều! Hơn nữa, anh cũng không tin một tia Thiên Âm Tà Khí không có ý thức có thể đấu với Đấu Chiến Thắng Thanh nhà anh!
(Tiểu Thanh: ╮(╯▽╰)╭, chủ nhân luôn muốn ụp nồi ta, đúng là gia hỏa không khiến người ta bớt lo!)
Nếu đã quyết định phải giúp đỡ đôi huynh muội nương tựa lẫn nhau, Từ Tử Nham cũng không kéo dài nữa, trực tiếp theo Ngao Nguyên Minh đến nhà hắn.
Ngao Nguyên Minh rất vui mừng, tuy rằng không có biểu hiện gì đặc biệt nhưng Từ Tử Nham biết, tộc Giao Long không phải loại gian xảo, tính cách cực kỳ trung hậu. Nếu thu làm linh sủng, chẳng những chiến lực kinh người mà còn không phản bội chủ. Nhưng chính vì có quá nhiều lợi ích nên mới dẫn đến không ít thương nhân lòng dạ hiểm độc trộm trứng Giao Long.
Hơn nữa, vì những thương nhân này không biết cách ấp trứng khiến cho trứng Giao Long hư hơn tám phần, cho dù miễn cưỡng sống sót cũng đều bị tổn thương căn nguyên, chiến lực giảm xuống rất nhiều.
Thương nhân kia tốn một lượng lớn linh thạch nhưng cuối cùng lại táng gia bại sản, nhìn sang mấy con Giao Long yếu ớt, hình thể chỉ cỡ mèo con, dưới cơn giận dữ giết hết mấy con Giao Long còn sót lại.
Trứng bị trộm cùng ấu long bị giết khiến cả tộc Giao Long điên cuồng.
Bọn họ điên cuồng đuổi giết người có liên quan tới tên trộm trứng, cả Đông Hải nhấc lên một mảnh huyết vũ tinh phong.
Long Vương giận dữ, xác trôi ngàn dặm…
Trong ba năm ngắn ngửi, trên Đông Hải có tổng cộng mười sáu môn phái biến mất, tu sĩ cấp thấp – trung cấp tử vong vô số, ngay cả tu sĩ nguyên anh cũng chết hai người.
Cuối cùng, môn phái lớn nhất Đông Hải không thể không chuyển đến khu Trung Nguyên tránh sóng dữ. Mà tại trận chiến này, tộc Giao Long cũng đặt địa vị bá chủ ở Đông Hải.
Từ sau lúc đó, muốn thu linh sủng tộc Giao Long chỉ có một con đường, đó là phải tham gia đại điển trưởng thành của tộc Giao Long.
Ở đó, ngươi có thể nhìn thấy rất nhiều Giao Long sắp trưởng thành, nếu may mắn được một trong chúng coi trọng thì đôi bên có thể ký kết khế ước bình đẳng.
Chỉ là đại điển trưởng thành Giao Long tộc gần nhất đã là chuyện bảy năm trước, Từ Tử Nham không hy vọng kiếm được linh sủng gì.
May mắn là Từ Tử Nham hoàn toàn không để ý chuyện này, trong Phương Cách của anh còn đang nuôi một đám đậu bỉ. Có loại linh sủng gì đa dạng bằng đám đậu bỉ này sao?
Hơn nữa… Nhìn bệnh thần kinh bên cạnh mình, Từ Tử Nham thầm bĩu môi.
→. →, ngay cả linh sủng không thể hóa thành người mà y cũng ghen tị, nếu có linh sủng có thể hóa hình… Ha ha… Cầu buông tha PP*…
(PP: cái mông)
“Tới rồi, là ở đây.” Nơi Ngao Nguyên Minh ở rất yên tĩnh, bọn họ vừa vào tiểu viện đã nghe thấy một âm thanh trong trẻo: “Ca ca đã về rồi!”
“Ừ.” Ngao Nguyên Minh đáp lời, nhìn muội muội đang tựa vào cửa sổ, trên mặt lóe lên tia đau lòng. Nhưng nghĩ đến Từ Tử Nham đang đứng sau lưng, hắn lại không kiềm được vui sướng.
“Nguyên Thanh, là ca ca ngươi về sao?” Một âm thanh ôn hòa khác vang lên, sau đó cửa phòng được mở ra, một nam tử văn nhã bước tới.
“A, là các ngươi!” Đầu tiên là nam tử gật đầu với Ngao Nguyên Minh, sau đó lúc nhìn thấy Từ Tử Nham và Từ Tử Dung thì tỏ vẻ rất kinh ngạc.
“Ngươi biết chúng ta?” Từ Tử Nham nhíu mày, lập tức lên tinh thần đề phòng. Hôm qua anh mới vào Đằng Vân Thành, căn bản không biết người trong thành.
“À, đừng hiểu lầm.” Nam tử văn nhã phát hiện Từ Tử Nham cảnh giác, vội xua tay nói: “Ta chỉ từng nhìn thấy các ngươi ở xa xa, chỉ là…” Hắn cười mỉm: “Phong thái của huynh đệ các ngươi quá xuất sắc, thật sự làm người ta khó quên.”
Từ Tử Nham:….. Đậu má, chẳng lẽ có một ngày ta đây bá khí trắc lậu? Đụng đại một người cũng muốn làm tiểu đệ của ta?
Sự thật chứng minh, Từ Tử Nham nghĩ nhiều rồi…
Nam tử văn nhã chỉ khách sáo một chút, sau khi kể lại mình từng gặp hai huynh đệ ở Ô Đề Thành thì thản nhiên rời đi.
Từ Tử Nham: (″ ∠) bá khí trắc lậu cái gì, tiểu đệ thu liền tay đều là dối trá! Ta biết ta không có mệnh nam chính mà!
(Thiên Đạo: Ha ha…)
“Đây là xá muội.” Ngao Nguyên Minh đưa Từ Tử Nham vào phòng, thấy một thiếu nữ mặt mày tái nhợt nửa ngồi nửa nằm trên giường.
Mặt thiếu nữ rất trắng, trắng kiểu không còn giọt máu, nhưng ánh mắt của nàng lại vô cùng sáng. Lúc nhìn thấy Từ Tử Nham. ánh mắt sáng ngời chấn động lòng người —
— đừng nghĩ nhiều, tại vì người ta có năng lượng cầu sinh mãnh liệt thôi.
“Từ…” Nàng vốn muốn gọi Từ Tử Nham là đạo hữu nhưng khi cảm nhận được tu vi sâu không lường được của đối phương, nàng lại cưỡng ép nuốt vào.
Nàng nhìn Từ Tử Nham anh tuấn rồi nhìn sang Từ Tử Dung tinh xảo, sau đó — sau đó lặng lẽ xoay mặt đi…
(Ngao Nguyên Thanh: == Vốn đang cảm thấy Giao Long tộc chưa trưởng thành đã kết kim đan là lợi hại lắm rồi, nhưng nhìn hai người này, đột nhiên cảm thấy long sinh thật thất bại là sao nhỉ?)
“Từ đạo hữu, chúng ta có thể trị liệu ở đây không?” Ngao Nguyên Minh hỏi.
“A? Có thể. Sao vậy, ngươi có vấn đề gì sao?” Từ Tử Nham nhìn hắn đầy khó hiểu.
Ngao Nguyên Minh ngập ngừng: “Ta chỉ lo Từ đạo hữu làm ra động tĩnh quá lớn, kinh động Giao Long Vệ. Hay là ra khỏi thành tìm một nơi yên tĩnh.”
“À, nói cũng phải.” Từ Tử Nham suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Lần đầu đuổi Thiên Âm Tà Khí, đến lúc đó sẽ phát sinh cái gì thật đúng là khó nói. Bây giờ bảo tàng sắp mở ra, đa số người trong thành đều tới vì bảo tàng, anh nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
Vì vậy, mọi người vội rời khỏi Đằng Vân Thành, di chuyển đến một khe sâu xa xa dưới đáy biển.
Khe sâu kia từng là nơi ở của cua hoàng đế, nhưng ba tháng trước, đàn cua hoàng đế này đã chuyển đi. Trong Hải tộc, cua hoàng đế không được hoan nghênh cho lắm, vì vậy những gì có thể ăn bọn chúng đều ăn hết, chỉ để lại một bãi cát vàng.
Hiện giờ khe sâu dưới đáy biển là một vùng cát vàng, không giống Đằng Vân Thành xung quanh mọc rất nhiều hải tảo, nơi này trừ nham thạch hai bên thì cũng chỉ còn lại cát vàng, không có thứ đồ gì giá trị.
Có thể nói, ngoại trừ việc rảnh rỗi đến đây tán gẫu thì người bình thường không ai đến nơi này.
Ngao Nguyên Minh đã sớm lựa chọn nơi này, phòng ngự của nơi hắn ở không cao, nếu lúc trị liệu cho muội muội bị quấy rầy, ai cũng không dám đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì.
Vì giảm rủi ro muội muội gặp nạn, hắn đã sớm tìm một nơi an toàn ở gần đây, chỉ cần vận khí không quá kém thì chắc chắn sẽ không bị ai phát hiện.
Dưới sự dẫn đường của Ngao Nguyên Minh, mọi người nhanh chóng đi đến một hang động vô cùng bí mật. Sau khi phong ấn của cửa động được mở ra, mọi người đang định bước vào thì Từ Tử Dung đột nhiên tiến lên cản lại.
“Không đúng!” Từ Tử Dung ánh mắt sắc bén: “Nơi này có bẫy!”