Phía sau thác nước là một hang động cực lớn, cửa động vì bị vẩy bọt nước mà hơi lộ ra ẩm ướt, mọc đầy Đài tiển, chỉ khi nào đi sâu vào trong mới phát hiện, hang động hết sức khô ráo, hơn nữa lưu lại vết tích nhân công phi thường rõ ràng.
Triệu Hữu Đạo dẫn đường phía trước, đồng thời cũng đang muốn tỏ thái độ với Từ Tử Nham, biểu thị trên đường không có bẫy rập gì, Từ Tử Nham và Từ Tử Dung theo sát phía sau hắn, đi không bao lâu, qua một góc cua, trước mắt rộng mở, lộ ra đại sảnh trống trải.
Trong đại sảnh có một đại môn đen kịt, đứng bên cạnh đại môn là hai gã tu sĩ trẻ tuổi.
Từ Tử Nham hơi nheo mắt, là ảo giác sao? Sao anh cảm giác, tên tu sĩ đứng phía trước kia có chút quen mắt?
Đợi đến gần, anh mới nhìn rõ dung mạo người kia.
Ta phắc! Này con mẹ nó không phải là —— một trong những gian phu của Bạch Hoa sao!!!!
Hắn thế nào… A đúng rồi, Lâm Khiếu Thiên là đệ tử chưởng môn Thiên Vũ tông, loại chuyện đến Thanh linh bí cảnh này, làm sao không có phần của hắn.
Thời điểm ở trên đảo nhỏ này, nơi dừng chân của Thiên Vũ tông cách hơi xa Lưu Quang tông, Từ Tử Nham hoàn toàn không chú ý, Lâm Khiếu Thiên cũng có mặt trong những người này.
Bất quá Từ Tử Nham cũng không có ý muốn lôi kéo làm quen với hắn, trên thực tế, nếu không phải thèm nhỏ dãi truyền thời, anh hận không thể lập tức xoay người rời đi.
Đứng sau lưng hắn là một thiếu nữ bạch y, mười lăm mười sáu tuổi, nhìn xem thì, giữa ấn đường có một loại thái độ kiêu căng.
Từ Tử Nham xoa cằm, nếu như anh đoán không sai, nữ hài này chính là ‘Nữ phụ ác độc’ trong tiểu thuyết đi, sau này vì nàng hãm hại Bạch Hoa, kết quả Lâm Khiếu Thiên nổi giận, nữ phụ bị phế đan điền, mất tu vi, nàng không chịu nổi đả kích mà phát điên, mà gia gia trưởng lão của nàng, cũng bởi vì tìm Lâm Khiếu Thiên gây phiền phức, kết quả bị diệt.
Ừm… Thật sự là kịch bản quen thuộc.
“Đến, Từ đạo hữu, ta giới thiệu cho ngươi, vị này chính là Lâm Khiếu Thiên Lâm đ*o hữu của Thiên Vũ tông, vị kia là tiểu sư muội của hắn, Mạc Tuyết Diễm Mạc đạo hữu.” Quay đầu, liền giới thiệu hai người Lâm Khiếu Thiên cho hai huynh đệ Từ Tử Nham và Từ Tử Dung.
Thời điểm nói đến tên Lâm Khiếu Thiên, trong con ngươi Từ Tử Dung đột nhiên hiện lên mạt ngoan lệ, ngón tay y rung rung, thiếu chút nữa nhịn không được động thủ…
Nhưng vừa khéo, Từ Tử Nham chắn trước mặt y lại nhắc nhở y, ở đây cũng không phải chỗ tốt để động thủ.
Y chậm rãi buông tay, cố gắng để bản thân bình tĩnh.
Không được… Hiện tại… Vẫn chưa đến thời điểm ra tay.
Thù hận đời trước y sẽ không quên, nhưng đời này, với y điều quan trọng nhất chính là ca ca!
Y hơi gục đầu xuống, lông mi che khuất sát ý trong mắt, để phòng ngừa mình biểu lộ hận ý, Từ Tử Dung thủy chung vẫn duy trì trầm mặc.
Hiện tại đã góp đủ năm người, hơn nữa ngoại trừ Triệu Hữu Đạo ra, toàn bộ đều là tu vi trúc cơ sơ kỳ, mặc dù Triệu Hữu Đạo là trúc cơ hậu kỳ, nhưng hắn chỉ có một mình.
Thế lực tam phương cơ bản cân đối, cứ như vậy có thể đảm bảo an toàn cho nhau.
Từ Tử Nham rất khách khí chào hỏi với Lâm Khiếu Thiên, thiếu nữ tên Mạc Tuyết Diễm kia tuy rằng thần sắc kiêu căng, thế nhưng đối với đệ tử đại tông môn Lưu Quang tông, vẫn rất có hảo cảm.
Hai bên khách sáo vài câu liền dời mắt lên đại môn đen kịt kia, dù sao mục đích lớn nhất của chuyến này chính là thu được truyền thừa, mắt thấy một truyền thừa khổng lồ trước mắt, ai cũng không có tâm tư ở phía sau kết giao bằng hữu gì đó.
“Từ huynh đệ, chúng ta không nên chậm trễ, lập tức bắt đầu đi.”
“Được.” Từ Tử Nham đáp ứng nhanh nhẹn, vốn mục đích của bọn họ chính là truyền thừa, đương nhiên không muốn tiếp tục lãng phí thời gian.
“Bên này.” Triệu Hữu Đạo hướng dẫn bọn họ đến bên cạnh đại môn, nhìn từ đằng xa còn chưa phát hiện được, một bên đại môn có năm phiến đá màu sắc rực rỡ trên mặt đất. Những phiến đá này dựa theo trình tự ngũ hành hợp thành luân hồi, trên mỗi một phiến đá đều có khắc một dấu chân nho nhỏ.
“Từ huynh đệ có thể tùy ý lựa một, những phiến đá này ta đều đạp qua, không có nguy hiểm, chỉ là chúng ta có ba người, cho nên không thể mở ra đại trận.” Triệu Hữu Đạo giải thích cặn kẽ.
Từ Tử Nham đi tới phiến đá màu đỏ, Từ Tử Dung chọn khối màu xanh biếc, mấy người còn lại cũng đi đến những phiến đá khác.
“Thỉnh chư vị đưa linh lực vào phiến đá.” Triệu Hữu Đạo cao giọng nói.
Mấy người nghe theo, năm phiến đá bắt đầu từ từ tản ra quang mang nhàn nhạt.
Những ánh sáng này càng ngày càng thịnh, cuối cùng trên đầu bọn họ hình thành hai cự chưởng, cự chưởng chậm rãi vươn tới dán trên đại môn, đại môn hắc sắc kẽo kẹt mở ra, triển lộ thông đạo rộng mở.
“Được rồi!” Triệu Hữu Đạo hưng phấn nói: “Chúng ta vào thôi!”
Đám người Từ Tử Nham nghe vậy liền nhảy xuống phiến đá, vọt vào đại môn.
Không còn linh lực của bọn họ duy trì, quang mang trên phiến đá dần dần mờ xuống, cặp cự chưởng kia cũng bắt đầu dần biến mất, đại môn hắc sắc cũng có xu thế đóng lại.
Năm người đang vọt vào đại môn, trong chớp mắt, cửa ầm ầm đóng lạu, không chừa một khe hở.
“Ha ha, vận khí không tệ.” Triệu Hữu Đạo sung sướng, mấy người khác cũng vui vẻ ra mặt.
Có thể vì nơi truyền thừa này rất lớn, bên trong truyền thừa vô số, cho nên đối với quy định mở ra cũng không nghiêm ngặt, chỉ cần năm tên tu sĩ là đủ rồi, bằng không nếu muốn tu sĩ nhất định phải có một loại linh căn mới có thể khởi động phiến đá, vậy bọn họ cũng chỉ có thể nhìn cơ hội trước mắt vụtq ua.
“Mọi người, nếu đã vào được, kế tiếp chúng ta liền dựa vào cơ duyên thôi.” Triệu Hữu Đạo chắp tay nói.
Lâm Khiếu Thiên và Từ Tử Nham cũng gật đầu đồng ý, truyền thừa này vốn là dựa vào cơ duyên, nếu ngươi không phù hợp với tiêu chuẩn của tu sĩ lưu lại truyền thừa, như vậy bất luận thế nào ngươi cũng không thể thu được phần truyền thừa này. Chính là bởi vì truyền thừa căn bản không thể cướp giật, cho nên nơi truyền thừa này hầu như không có cạnh tranh gì, ngoại trừ ân oán tư thù, không có người bởi vì tranh đoạt truyền thừa mà đấu đá đến ngươi chết ta sống.
Triệu Hữu Đạo là tu sĩ trúc cơ hậu kỳ, sau khi nói xong hắn liền rời đi rất nhanh, cái lối đi này cực kỳ rộng rãi, hai bên còn đốt đèn, không có chút áp lực nào.
Triệu Hữu Đạo đi không bao xa liền phát hiện một ngã rẽ, hắn suy xét một chút, quẹo thẳng vào lới tẽ, sau khi hắn vào lối rẽ không bao lâu, cái cửa thông đạo kia xoẹt một tiếng biến mất, lưu lại mặt tường trơn bóng, mà ở đối diện tường này, nguyên bản cũng là tường, lại đột nhiên mở ra một cái ngã rẽ.
Lâm Khiếu Thiên và Từ Tử Nham cũng không quen thuộc, giữa hai người cũng không có gì nói chuyện, Lâm Khiếu Thiên chắp tay với Từ Tử Nham, liền cùng sư muội mình rời đi, Từ Tử Nham đợi bọn họ đi một hồi, lúc này mới cùng Từ Tử Dung chậm rãi đi lên.
Nơi truyền thừa tuyệt đối không có bất kỳ nguy hiểm nào, đây là sự thực được xác nhận khi tiến vào Thanh linh bí cảnh.
Chính vì vậy, Từ Tử Nham cũng không sốt ruột, mang theo Từ Tử Dung vừa đi vừa thưởng thức bích họa trong thông đạo.
Bất luận là Triệu Hữu Đạo hay là Lâm Khiếu Thiên, mục đích của bọn họ đều là truyền thừa lợi hại này, đối với bích họa trên tường căn bản là khinh thường, nhưng cố tình, Từ Tử Nham lại rất hứng thú nhìn bức họa tinh mỹ trên tường, đây cũng không phải anh có lực giám định thưởng thức nghệ thuật gì, thuần túy là bởi vì những bích họa này miêu tả chuyện xưa của một tu sĩ lôi linh căn.
Bắt đầu từ bích họa đầu tiên ở lối vào, hai bên hành lang miêu tả tu sĩ cả đời cường đại. Dựa theo Từ Tử Nham tổng kết xem được, đây là cố sự một cọng rơm làm giàu, cuối cùng đạt được cao phú soái, cưới vợ bạch phú mỹ.
Đương nhiên, trong đó còn trộn lẫn các loại trắc trở, rèn luyện, nhưng mà mỗi nguy hiểm đều cho người này kỳ ngộ to lớn. Nói đơn giản, nếu liên kết những bích họa này, chính là một bộ tiểu thuyết huyền huyễn, nói không chừng đánh điểm còn rất cao đi.
Nếu như bích họa chỉ là nói như vậy, khẳng định Từ Tử Nham không có hứng thú nhìn tỉ mỉ như thế, chỉ là từ bức đầu tiên anh liền phát hiện, không biết tại sao, tên tu sĩ trên những bức họa này, trên y phục của hắn, ở bụng đều có một ký hiệu tia chớp.
Ban đầu, anh cho rằng hoa văn y phục, mà khi anh chú ý đến tất cả bích họa, bất luận tên tu sĩ kia mặc dạng y phục gì, trên bụng hắn sẽ có ký hiệu tia chớp, anh nghĩ có gì đó không đúng.
Theo lý mà nói, ký hiệu phải để nơi thấy được, nếu ký hiệu tia chớp xuất hiện ở eo, Từ Tử Nham miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận đây là một cái ký hiệu, thế nhưng ở vị trí bụng không trên không dưới này, bất luận là ai cũng không có khả năng vẽ một cái ký hiện lên y phục trên tranh của mình.
Thành công làm Từ Tử Nham giải thích nghi hoặc chính là, tới gần một bức bích họa cuối cùng của cố sợ, bên trên bức họa này, tên tu sĩ kia đang đối chiến với một con Cửu vĩ hồ yêu to lớn, con Hồ yêu kia thực lực mạnh mẽ, ngay cả tu sĩ này cũng suýt không chống đỡ được, ở phía sau lưng hắn chính là một thành trì lớn, người bên trong thành trì run rẩy, rất rõ ràng, nếu tu sĩ này bị Hồ yêu đánh bại, hắn còn có thể chạy thoát, nhưng người thành trì này chỉ sợ là chết chắc.
Làm vai chính bích họa này, tên tu sĩ kia đương nhiên không thể trốn chạy. Vì vậy ở bức họa tiếp theo, tay hắn đè bụng nhỏ rút a ký hiệu tia chớp, sau đó hắn ném tia chớp về phía Hồ yêu, mà mặt Hồ yêu lộ vẻ hoảng sợ, né tránh không kịp, bị tia chớp chém thành bã.
Trong một bức bích họa tiếp theo, ký hiệu tia chớp vẫn còn, chỉ là so với lúc trước thì nhỏ đi rất nhiều, xem ra, đánh bại Hồ yêu kia, tia chớp hao tổn cực kỳ lớn.
Vài bức phía sau miêu tả vị tu sĩ này ở vài chỗ hiểm địa tìm kiếm tia chớp đồng dạng, sau đó dung hợp với tia chớp của mình, làm tia chớp bản thân lớn mạnh.
Tổng hợp mấy bức họa này, không khỏi làm Từ Tử Nham liên tưởng đến một tia Thanh tiêu thần lôi trong đan điền mình, từ lúc trúc co, Thanh tiêu thần lôi trong cơ thể anh cũng không có bất kỳ tăng trưởng gì, với tu vi bây giờ của anh, tia Thanh tiêu thần lôi này cũng đã đủ dùng, nhưng đợi tương lai tu vi đề cao, Thanh tiêu thần lôi này sẽ có vẻ yếu.
Hơn nữa, bởi vì tia Thanh tiêu thần lôi này, anh căn bản không thể tu luyện một vài pháp thuật khác, đồng dạng cũng ảnh hưởng anh phát huy.
Đi qua những bích họa này, anh mơ hồ cảm giác được, Thanh tiêu thần lôi trong cơ thể mình cũng có thể thôn phệ những lực lượng lôi hệ khác để tăng cao thực lực.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ: = = ha ha ha… Người quen thật nhiều có đúng không…
╮(╯▽╰)╭ gặp phải gian phu làm sao đây…
Từ Tử Nham: _(:з” ∠)_