Mục lục
Dạy "hư" em trai mất rồi phải làm sao đây?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Qiezi

Từ Tử Dung vốn còn chút chút do dự, nhưng vừa nhìn thấy Từ Tử Nham lộ ra ánh mắt hoài niệm thì sa sầm mặt, cười tủm tỉm: “Vậy đa tạ đại ca.”

Từ Tử Nham hơi khựng lại. Cái gì? Đa tạ cái gì? Cảm tạ cái gì?

Suy nghĩ một chập, Từ Tử Nham mới nhớ ra là Từ Tử Dung cảm tạ chuyện vừa nãy anh mời y ở chung.

Ặc…

Từ Tử Nham giật mình, lập tức mỉm cười, sờ sờ đầu Từ Tử Dung: “Muốn ở thì ở, cũng không phải chuyện gì lớn. Ngày mai dọn qua đi.” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại không nhịn được nói thầm: Tử Dung thật sự quá khác Tử Du…

Từ Tử Dung hơi nheo mắt lại, tuy rằng trên mặt mỉm cười nhưng trong mắt lại không có tia vui vẻ gì. Y lặng lẽ ghi Từ Tử Du là điểm quan trọng thứ mười ba. Y đã đại khái đoán được cái tên Từ Tử Du kia là đệ đệ trước kia của ca ca… Chẳng qua không biết nguyên thân của ca ca rốt cuộc là người ở nơi nào, cái tên Từ Tử Du kia còn sống hay không.

Nếu còn sống, y không ngại tiễn hắn đi, ca ca chỉ có thể là ca ca của y, không có người nào có tư cách chiếm vị trí trong lòng ca ca, ngay cả đệ đệ trước kia cũng không được!

Từ Tử Nham không biết tâm tư của Từ Tử Dung. Hai huynh đệ hàn huyên một lúc về vấn đề tu luyện, sau đó chuẩn bị nghỉ ngơi.

Từ Tử Nham chân trước quay về căn phòng của mình, Từ Tử Dung chân sau đã hùng hồn theo anh về phòng.

Từ Tử Nham nghi hoặc nhìn y, Từ Tử Dung vô tội nói: “Ca ca, đã qua giờ Tý…”

Cho nên.. Hiện tại đã là ngày mai đúng không…

Từ Tử Nham nhìn Từ Tử Dung với vẻ bất đắc dĩ, được rồi, đệ đệ nhu thuận thỉnh thoảng nghịch ngợm một chút cũng rất đáng yêu!

Yên lặng xốc một góc chăn lên, đồng thời chừa lại đầy đủ không gian cho đối phương. Từ Tử Nham không ý thức được, đối với mỗi lần nhường nhịn Từ Tử Dung là lại thêm một lần viết bốn chữ lớn trên vận mệnh của mình: Dẫn sói vào nhà…

Hai huynh đệ tình thương mến thương* (nhầm rồi!) ôm nhau cùng ngủ một đêm. Rạng sáng ngày hôm sau, Từ Tử Dung đã vì quyết định ngu ngốc đêm qua của mình mà hối hận.

(Nguyên văn là 你侬我侬 <Nhĩ nông ngã nông>: Là một câu trong bài thơ “Ngã nông từ” do Quản Đạo Thăng viết gửi chồng mình là Triệu Mạnh Phủ, nguyên là: “Nhĩ nông ngã nông, thắc sát tình đa” đại ý là: Trong ta có chàng, trong chàng có ta, tình nồng ý đượm.)

Hai vành mắt y sưng to đen thui, vẻ mặt u oán nhìn Từ Tử Nham đang ngủ say, ngay cả nước bọt đều chảy ra ngoài, trong đầu viết đầy hai chữ ‘nghẹn khuất’.

Làm một Huyết Ma đại nhân có phẩm cách, có phong độ, chẳng qua hơi phát rồ, đêm qua rốt cuộc y cũng được trải nghiệm cảm giác lần đầu tiên ngủ chung giường với người khác.

Có lẽ là bởi vì y chẳng bao giờ cùng người khác ngủ chung một giường, bởi vậy y hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng, một người bình thường có thể trong khi ngủ luyện võ lộn nhào, xoay từ đầu giường đến cuối giường, sau đó sẽ xoay lại đầu giường…

Càng kỳ quái hơn chính là tư thế ngủ kỳ lạ của Từ Tử Nham, có thể ở ngay lúc y tức giận trả thù lại (dùng ngón tay véo mạnh đối phương), nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra, sau đó bị anh đập cho một phát, mang y cùng xoay tới xoay lui.

Quả thực Từ Tử Dung không biết nên dùng ngôn từ gì để hình dung ca ca của mình, rõ ràng hai huynh đệ ở chung một chỗ phải là một đoạn tình cảm ngắn ấm áp, vì sao đến phiên y lại thành một hồi xui xẻo?

Y âm thầm nghiến răng, oán hận nhìn Từ Tử Nham, lần thứ hai tiến vào trong chăn của anh, âm thầm xin thề, sớm muộn có một ngày y sẽ cho Từ Tử Nham cũng nếm được mùi vị này, để anh cảm nhận một chút, bị người ôm vào trong ngực lăn tới lăn lui là có cảm giác gì! (hình như có gì đó sai sai!)

Hít sâu vài hơi, dằn xuống oán niệm trong lòng, Từ Tử Dung nặn ra khuôn mặt tươi cười, dùng sức lay Từ Tử Nham: “Ca ca, rời giường.”

“Ưm…” Ca ca đại nhân xoay người, trùm chăn nằm lỳ trên giường.

Đối phương sớm đã hình thành thói quen nằm lỳ trên giường. Từ Tử Dung bình tĩnh thay đổi phương hướng khác, tiếp tục gọi anh: “Ca ca, nếu không thức dậy sẽ đến muộn.”

“Ừ… Ngủ thêm một lát đã.” Từ Tử Nham lại lăn sang hướng khác.

Từ Tử Dung tiếp tục mặt không thay đổi chọt chọt chăn trên giường, cho đến khi Từ Tử Dung không nhịn được nữa, vén mạnh chăn lên, căm tức nhìn anh: “Ca ca, rời giường.”

Từ Tử Nham gãi đầu, cuối cùng trong mơ mơ màng màng tỉnh táo lại, mặt thoạt nhìn không tốt vỗ vai Từ Tử Dung: “Tử Dung, khổ cực đệ rồi.”

Từ Tử Dung không để tâm gật đầu một cái, đối với loại đam mê ngủ kỳ lạ này của Từ Tử Nham, y sớm đã hiểu rõ.

Sau khi thanh tỉnh, Từ Tử Nham lập tức khôi phục thành hình tượng đại ca khôn khéo giỏi giang, trong thời gian cực ngắn sửa soạn bản thân chỉnh chu, sau đó kéo Từ Tử Dung đi đến Luyện Võ Đường.

Hôm nay là ngày phân phát tài nguyên định mức, trừ cái đó ra, cũng dựa vào biểu hiện của con cháu Từ gia mà ban thưởng.

Lần trước Từ Tử Nham thông qua ngộ đạo đã đột phá luyện khí tầng thứ sáu, dựa theo quy định của Từ gia, có thể có được một cơ hội vào Tàng Thư Các.

Kỳ thật trong Tàng Thư Các cũng không có nhiều công pháp có thể cho lôi linh căn sử dụng, chỉ có vài bộ anh đã học xong từ lâu từ trong trí nhớ của nguyên thân.

Thế nhưng nếu không phải có thể danh chính ngôn thuận tiến vào Tàng Thư Các, anh hoàn toàn không dám để lộ mấy chiêu thức này. Học trộm bí tịch Tàng Thư Các, cho dù anh là con trai gia chủ, cũng phải chịu hình phạt nghiêm khắc.

Lần này có cơ hội đi vào, anh có thể chọn một bộ công pháp thích hợp để công kích, cho dù tương lai gặp phải nguy hiểm gì, cũng không đến nỗi anh không có cách nào có thể chống đỡ.

Lôi Chấn chỉ là một bộ công pháp cơ sở hệ lôi, lúc vào rừng rèn luyện thực tế, anh đã phát hiện bộ công pháp kia đối với khống chế sức mạnh hệ lôi quá mức cẩu thả, một khi chuẩn bị không tốt sẽ phóng ra toàn bộ linh lực, giống như lần trước vậy. Theo đó, lực sát thương tất nhiên là tăng lên, nhưng nếu không đánh chết được đối phương, hậu quả tiếp theo khó mà tưởng tượng được.

Trong lòng Từ Tử Nham suy nghĩ muốn chọn một quyển bí tịch, lại không biết Từ Tử Dung lo lắng, không biết có nên nói cho Từ Tử Nham biết sự tồn tại của bộ công pháp hệ lôi kia không.

Nếu người này vẫn là Từ Tử Nham, cho dù anh đối tốt với mình, y cũng sẽ không đi tăng cường thực lực cho địch nhân. Nhưng bây giờ đối phương là đoạt xá mà đến, vậy thì mình cũng không có lý do gì cùng anh đối địch.

Từ Tử Dung biết rõ, người này thật sự đối xử tốt với y, xem y là đệ đệ mà yêu thương, cũng có thể là Từ Tử Nham đem tình thương với ‘Tử Dục’ kia dời lên người mình, nhưng y hoàn toàn không quan tâm. Sớm muộn cũng có một ngày, y sẽ giết chết tên ‘Tử Dục’ kia, độc chiếm Từ Tử Nham. Ca ca vĩnh viễn chỉ có thể là ca ca của một mình y!

Tăng cường thực lực của địch nhân là việc y không làm, thế nhưng giúp đỡ ca ca của mình lại là một chuyện khác.

Y sống lại có ký ức, đời trước y còn cố ý đi tìm Từ Tử Nham gây rối, đáng tiếc tên chết tiệt kia vận may quá tốt, đã mấy lần hắn đều chạy mất, hơn nữa từ trong miệng người khác y biết được, Từ Tử Nham kia tuy trải qua rất nhiều nguy hiểm, nhưng cùng lắm hắn chỉ bị trọng thương, không có mất mạng.

Tuy rằng Từ Tử Nham vận khí tốt, nhưng ca ca đoạt xá lại chưa chắc như vậy. Y ‘thích’ người ca ca bây giờ, hưởng thụ sự sủng ái của anh dành cho mình, đương nhiên không hy vọng đối phương xảy ra chuyện bất trắc gì… Bởi vậy, tăng cường thực lực của đối phương là chuyện quan trọng nhất.

Dù sao y tự tin tương lai có thể khôi phục thực lực như cũ, nhưng hiện tại y không có tự tin có thể bảo vệ ca ca của y.

Nếu như vậy… Y sẽ không ngại đem công pháp bí tịch cho anh, dù sao y tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh, tốc độ tu luyện chưa chắc đã chậm hơn lôi linh căn của Từ Tử Nham. Hơn nữa đã có kinh nghiệm đời trước, y rất tự tin về cơ bản đối phương không thoát khỏi bàn tay y.

Chỉ cần mình có thực lực, y muốn Từ Tử Nham làm ca ca của y, vậy anh nhất định phải là ca ca của y!

Thu xếp xong tâm tình, Từ Tử Dung giả vờ lơ đãng nhắc lại lần trước mình đi vào Tàng Thư Các, thời điểm y ‘vô tình’ chạm phải một cái ngọc giản công pháp hệ mộc liền cảm giác ngón tay hơi tê, cho đến sau này y lại thấy Từ Tử Nham xuất thủ mới ý thức được, bản ghi chép trong cái ngọc giản kia sợ rằng không phải là công pháp hệ mộc.

“Ngọc giản ghi chép công pháp hệ lôi?” Từ Tử Nham lập tức dựng thẳng tai lên.

Đời trước Tàng Thư Các của Từ gia bị hủy trong tay Từ Tử Dung, nguyên thân tìm trong Tàng Thư Các cũng không có phát hiện công pháp hệ lôi nào. Thậm chí, có thể nói rằng toàn bộ Từ gia không ai biết điều này.

Đời này thứ Từ Tử Nham học tập chính là Lôi Chấn đem từ Lưu Quang Tông về. Nếu bên trong Tàng Thư Các có công pháp hệ lôi, nhất định Từ Kiêu sẽ không phải trả giá cao đến như vậy, đến Lưu Quang Tông tìm về một công pháp không cao không thấp như thế.

Bị Từ Tử Dung dấy lên hứng thú, Từ Tử Nham tràn đầy mong đợi đối với bộ công pháp kia. Tuy rằng anh vẫn không rõ làm sao để xác định phẩm cấp công pháp, nhưng có thể phóng tia sét ra ngoài, tất nhiên không phải là vật tầm thường.

“Tử Dung thực sự là phúc tinh của ta!” Từ Tử Nham cười tủm tỉm.

Từ Tử Dung cười ôn hòa, giống như ngượng ngùng cúi đầu.

Hai huynh đệ đi tới Luyện Võ Đường, Từ Mặc vẫn là cái kiểu khó ở như xưa. Mặc dù đối với Từ Tử Nham, nội tâm của hắn đã thay đổi cách nhìn với vị thiếu gia này, nhưng không biết vì sao, hắn lại nhìn anh không vừa mắt.

Bởi vì ngày hôm nay không phải huấn luyện, chỉ kiểm tra tu vi và công tích* của mọi người. Mặc dù có hơn mười thiếu niên, nhưng chỉ cần một canh giờ đã tính toán xong toàn bộ.

(công tích: thành tích + công lao)

Không hề nghi ngờ, Từ Tử Nham thông qua ngộ đạo thăng cấp luyện khí tầng thứ sáu là thu được nhiều công tích nhất, quy ra vừa đủ điều kiện có một cơ hội vào Tàng Thư Các.

Những thiếu niên còn lại nhìn anh đầy hâm mộ, những thiếu niên này chỉ có thể tiến vào Tàng Thư Các một lần vào lần đầu tiên vào Luyện Võ Đường, lựa chọn công pháp yêu thích. Nhưng nếu muốn học tập chiêu thức bí tịch khác, nhất định phải cố gắng thăng cấp tu vi, đổi thành công tích có thể thu được tư cách vào Tàng Thư Các.

Nếu từng bước tu luyện, thu được công tích thì tốc độ cực kỳ chậm. Nhưng nếu lợi dụng linh thạch, đan dược để tăng tốc độ thăng cấp, mấy thứ này cũng cần dùng công tích để đổi lấy. Nói tóm lại là, muốn tiến vào Tàng Thư Các vô cùng khó khăn, trừ phi là bất chợt có đột phá to lớn – giống như Từ Tử Nham, bằng không cũng chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.

Sau khi kết thúc kiểm tra ở Luyện Võ Đường, Từ Tử Nham phấn khởi kéo Từ Tử Dung đi theo phía sau Từ Mặc đến Tàng Thư Các.

La lão vẫn an tĩnh ngồi tĩnh tọa trước cửa Tàng Thư Các, thời điểm thấy Từ Tử Nham và Từ Tử Dung đến, mỉm cười với bọn họ.

Lúc tiến vào Tàng Thư Các, Từ Tử Nham nhanh chóng tìm được cái ngọc giản đó, ngọc giản nhìn như bình thường lẳng lặng nằm trên cái giá, mặt trên phủ một lớp bụi mỏng.

***

Tác giả nói ra suy nghĩ: NO ZUO NO DIE* Đệ đệ làm sao không hiểu rõ đạo lý này a…. ╮(╯▽╰)╭

(NO ZUE NO DIE là một câu nói của người Trung, đại khái là nếu bạn không làm điều gì ngu ngốc thì cũng sẽ không bị gậy ông đập lưng ông, từ zuo (做) có nghĩa là hành động ngu ngốc.)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK