Nơi nam tử áo xanh sắp xếp cho hai huynh đệ Từ gia trùng hợp lại là nơi tạm trú của Huyền Giáp Môn. Người ở lại đây đa phần đều là đệ tử của các môn phái khác đến chấp hành nhiệm vụ.
Tu vi của những người này có cao có thấp, phần lớn đều là kết thành đội. Bọn họ thấy tu sĩ kia tự mình đưa hai huynh đệ đến nơi này, hơn nữa đối phương còn thể hiện vô cùng cung kính, trong lòng ai nấy đều có những suy nghĩ khác nhau.
Nam tử áo xanh này là người chuyên phụ trách tiếp đãi khách nhân của Huyền Giáp Môn, ngoại trừ đệ tử Thiên Vũ Tông đến vào hôm qua thì dường như họ chưa bao giờ thấy hắn tự tay dẫn người vào đây.
Hơn nữa cho dù là hôm qua khi hắn đối mặt với đệ tử Thiên Vũ Tông cũng không biểu hiện cung kính như thế, bởi vậy những người này bắt đầu chen tới hỏi thăm thân phận của Từ Tử Nham.
Tính cách Từ Tử Nham bình dị gần gũi, cho dù hiện giờ tu vi rất cao nhưng lại không có tính cách cao ngạo như tu sĩ cao cấp nhìn xuống chúng sinh. Mà thái độ bình bị của anh cũng nhanh chóng khiến những người kia buông lỏng cảnh giác, trao đổi tình báo với nhau.
“Cho nên là… Hôm trước có Hấp Huyết Trùng lẻn vào Huyền Giáp Môn?” Từ Tử Nham gõ nhẹ mặt bàn hỏi.
Từ Tử Dung nhíu mày: “Hấp Huyết Trùng phải tấn công có quy mô mới có thể tạo thành sát thương, một hai con thì có ích gì?”
Từ Tử Nham lắc đầu: “Những người này cũng không biết rõ đâu. Huyền Giáp Môn giấu chuyện này rất kín, nếu không phải có người vô tình thấy được người của môn phái này đang xử lý thi thể thì e rằng chuyện này sẽ không bị bại lộ.”
Từ Tử Dung cười khẩy, đối với Huyền Giáp Môn đang có xu thế bay lên mà nói, bị Hấp Huyết Trùng lẻn vào sơn môn là một chuyện rất mất mặt, khó trách bọn họ trăm phương ngàn kế muốn áp chế chuyện này, nhưng…
Y nhíu mày, nếu bọn họ thật sự muốn áp chế chuyện này thì tại sao lại mở đại trận hộ sơn? Hay là việc này còn có ẩn tình?
“Mặc kệ, nghe nói đệ tử Thiên Vũ Tông đã đi nghị sự với chưởng môn Huyền Giáp Môn, có lẽ sẽ nhanh về báo chúng ta biết. Dù thế nào thì Huyền Giáp Môn cũng không thể hoàn toàn che giấu chuyện này, đặc biệt khi chúng ta và đệ tử Thiên Vũ Tông đều ở đây. Nếu họ tiếp tục giấu diếm thì chẳng khác gì xem cao tầng liên minh là mấy tên ngốc.”
Từ Tử Nham cười lạnh, bưng chén trà uống một ngụm.
Hương trà tản ra linh khí khiến anh giật mình, không ngờ Huyền Giáp môn có thể lấy ra trà phẩm thượng đẳng để đãi khách.
“Xem ra tông môn này vơ vét được không ít, liên minh cũng đủ hào phóng, ngay cả linh trà cũng cho.” Từ Tử Nham ngửi thấy hương vị thanh tịnh, khóe miệng cong lên đầy trào phúng.
Có lẽ vì nghe lão Lưu kể lại nên ấn tượng đầu tiên về Huyền Giáp Môn của anh không được tốt lắm, đối với môn phái này, Từ Tử Nham không có nổi chút thiện cảm, càng đừng nói đến người trong lòng của con trai chưởng môn rất có thể là Bạch Hoa. Điều này khiến anh không khỏi chán ghét Huyền Giáp Môn thêm vài phần.
“Linh trà?” Từ Tử Dung nhìn nước trà xanh nhạt. đáy mắt toát lên suy nghĩ sâu xa: “Vật tư mà liên minh cung cấp hình như không phải loại linh trà này.”
“Hử?” Từ Tử Nham sửng sốt, nhíu mày thật sâu.
Nếu anh nhớ không lầm thì lúc trao đổi với đệ tử các môn phái khác, dường như cũng nghe thấy nhiều người nói rằng chất lượng linh trà của Huyền Giáp Môn rất tốt, ai cũng khen không dứt miệng. Nhưng linh trà chất lượng tốt như thế này, cho dù là Lưu Quang Tông cũng sẽ không dễ dàng lấy ra đãi khách. Anh không biết Huyền Giáp Môn có chút nội tình này lại có thể lấy ra lá trà sang quý như thế.
Từ Tử Nham hơi híp mắt lại, cầm chén trà hất một cái, nước trà tràn ngập linh khí bị đổ ra đất, chỉ để lại hai ba phiến lá xanh biếc trong chén.
Anh dùng thần thức cẩn thận kiểm tra lá trà một phen, không phát hiện cái gì. Từ Tử Dung cũng kiểm tra lá trà, ngoại trừ việc trong trà ẩn chứa linh lực phong phú thì còn có thể âm thầm cải thiện thể chất của y, khiến y càng thêm thích hợp tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh.
“Đúng là làm người ta bất ngờ.” Từ Tử Dung nhíu mày đầy kinh ngạc: “Nước trà này có thể cải thiện thể chất nhân loại, để thân thể càng thêm phù hợp tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh.”
“Tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh?” Từ Tử Nham càng nhíu mày sâu, Huyền Giáp Môn dùng linh trà tốt như vậy, mục đích chính là vì khiến người khác có thể tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh? Nghĩ kiểu gì cũng thấy chuyện này không hợp lý!
Trùng hợp lúc này lại có một đám tu sĩ đến bái phỏng, được tên tu sĩ áo xanh cung kính đưa đến nơi này, những người này đều có lòng muốn giao hảo với Từ Tử Nham và Từ Tử Dung.
Sau khi tiếp đón xong một đám tu sĩ đến từ Cửu Uyên Các, Từ Tử Nham lâm vào trầm tư nhìn bọn họ rời đi.
Từ miệng những người đó, anh biết được linh trà này là do người yêu của con trai chưởng môn cung cấp. Dựa theo cách nói của hắn, linh trà ở trên tay hắn không phát huy được tác dụng quá lớn, thôi thì thà rằng dùng nó để bổ sung linh lực cho các tu sĩ chiến đấu với Hấp Huyết Trùng, coi như là cấp chút lực cho mọi người.
Nói thì rất êm tai, nhưng Từ Tử Nham lại cảm thấy trong này hình như có âm mưu gì đó.
Đừng trách anh quá đa nghi, chỉ cần nghĩ tới người yêu của con trai chưởng môn có thể Bạch Hoa đã khiến anh vô cùng bất an.
“Cố gắng đừng uống trà này, ta luôn cảm thấy có gì đó bất thường.” Từ Tử Nham đổ trà mới xuống đất, nhìn thấy linh lực theo hơi nóng tản ra, trong lòng không cảm thấy nửa phần đáng tiếc.
Từ Tử Dung cũng thuận tay đổ trà đi, nghĩ đến cái thứ này là do Bạch Hoa làm ra đã khiến y cảm thấy buồn nôn không chịu nổi. Cho dù nó có hiệu quả, y cũng không muốn uống cái thứ xuất phát từ tay Bạch Hoa.
“Hai vị tiền bối.” Giọng nói của tu sĩ áo xanh từ bên ngoài truyền đến: “Chưởng môn cho mời hai vị tiền bối đến Nghị Sự Đường.”
Từ Tử Nham và Từ Tử Dung nhìn nhau, cùng đứng dậy ra ngoài.
Nam tử kia thấy thế bèn khom người nâng tay: “Mời hai vị theo ta.”
Từ Tử Nham gật đầu, hai người ngự kiếm theo sau nam tử áo xanh, rất nhanh đã đi tới Nghị Sự Đường ở trên một ngọn núi khác.
Trong Nghị Sự Đường đã có rất nhiều người, nhìn y phục trên người họ thì đa số đều là trưởng lão hoặc đệ tử thân truyền của trưởng lão Huyền Giáp Môn. Ngoài ra thì còn một số người mặc trường bào của Thiên Vũ Tông, một số khác lại ăn mặc vô cùng quỷ dị, thậm chí còn có người để ngực trần, vừa nhìn là biết đó là đệ tử ma đạo.
Những người tụ họp ở đây dường như đang thảo luận vấn đề gì đó. Nhìn từ không khí tại hiện trường, có vẻ đệ tử Thiên Vũ Tông và trưởng lão Huyền Giáp Môn đang nảy sinh tranh cãi.
Trái lại là đám đệ tử ma đạo đứng một bên xem náo nhiệt như không liên quan đến mình, thỉnh thoảng còn nhỏ giọng bình luận một hai câu như người ngoài cuộc.
“Khởi bẩm chưởng môn, hai vị tiền bối Lưu Quang Tông tới rồi.” Nam tử áo xanh tới cửa nhưng không vào, trái lại là đứng bên ngoài hô lớn một câu.
Tiếng nghị luận trong phòng thoáng ngừng lại, dường như tất cả mọi người đồng thời quay đầu nhìn về phía hai người đang đứng ngoài cửa.
Từng đạo thần thức đảo qua người Từ Tử Nham, dường như muốn điều tra tu vi của anh.
Trong mắt Từ Tử Nham chợt lóe hàn quang, lợi dụng thần thức điều tra tu vi người khác là một chuyện cực kỳ vô lễ. Nếu tu vi anh thấp, đối mặt với những khiêu khích như vậy thì cũng chỉ có thể nhẫn nại, nhưng bây giờ anh đã đạt tới kim đan đại viên mãn, cao hơn rất nhiều người trong đây. Nếu đã vậy mà còn để mặc người khác dùng hành vi điều tra tu vi vô lễ như thế thì việc anh tu luyện tới kim đan đúng là uổng phí!
Chỉ thấy anh hừ lạnh một tiếng, cả người run lên, một tiếng sấm vang đùng đùng, thần thức quấn quanh người anh lập tức bị Tiểu Thanh đập nát.
Không ít người trong Nghị Sự Đường run lên, vẻ mặt kinh sợ nhìn Từ Tử Nham. Bọn họ không ngờ đệ tử tinh nhuệ do Lưu Quang Tông phái tới lại có tu vi còn cao hơn một số trưởng lão trong Huyền Giáp Môn.
“Hừ! Tiểu bối sao dám vô lễ!” Một gã trưởng lão Huyền Giáp Môn chỉ có tu vi kim đan trung kỳ bất mãn quát lớn.
Từ Tử Dung nhếch môi, ôn nhu nói một câu: “Tên nào đang đánh rắm đấy?”
“To gan!” Tên trưởng lão kia đột nhiên biến sắc, vung tay ném hai đạo rồng nước vọt về phía Từ Tử Dung: “Ngươi đã không hiểu lý lẽ như thế, để ta thay sư phụ ngươi giáo huấn ngươi một phen!”
Từ Tử Nham cười lạnh, hai tay vẽ ấn ký, mấy nhánh Huyết Đằng thô to từ dưới đất chui lên, nhẹ nhàng treo cổ hai con rồng nước kia.
“Ngươi là cái thá gì, mà đòi có tư cách thay sư phụ ta?” Từ Tử Nham cũng cười lạnh, cổ tay gẩy gẩy, trường cung hiện trong tay, ba mũi tên chia ba hướng vọt tới đầu, ngực, đan điền của lão ta. Tiếng sấm gào thét hỗn loạn, thanh thế kinh người.
“Dừng tay!” Một bà lão áo xám gầm lên, ngón tay khô đét điểm nhẹ trên không trung, nhanh chóng ngưng kết vài đóa băng hoa, hình thành một vách tường băng ngăn cản đường bay của Lôi Linh Tiễn.
“Muốn ra tay? Cũng phải xem ta có đồng ý hay không!” Ánh mắt Từ Tử Dung càng lạnh hơn, đầu ngón tay khẽ điểm, vô số ngọn cỏ cứng cáp trồi lên trước mặt bà ta, bện thành võng rồi nhốt bà ta trong đó.
“Đủ rồi!” Một người trung niên mặt mày nghiêm khắc ngồi giữa Nghị Sự Đường quát lên. Từ đầu tới cuối hắn đều không lên tiếng, cho đến khi Lôi Linh Tiễn sắp bắn trúng lão giả kia thì mới khẽ quát.
Ầm! Ầm! Ầm!
Bất luận là Lôi Linh Tiễn, ngọn cỏ cứng cáp hay là tường băng của bà lão kia đều bị tiếng quát của hắn làm cho biến mất không còn tăm hơi. Chỉ có Huyết Đằng đang chặn hai đạo rồng nước vẫn quơ mấy nhánh cây thô to, chập chờn như muốn cắn nuốt người trong Nghị Sự Đường.
Vẻ mặt Từ Tử Nham bất biến, ngay cả nửa phần e ngại cũng không có.
Anh thân là tu sĩ kim đan đại viên mãn, nếu hợp sức cùng Tử Dung thì cho dù có là tu sĩ nguyên anh cũng có thể chiến một trận!
Trước khi đến đây, La Đại Cước đã ám chỉ gần đây Huyền Giáp Môn khá manh động, thậm chí còn âm thầm cấu kết với các trưởng lão thất thế của Thiên Vũ Tông, dường như muốn cướp lấy quyền lực của Lưu Quang Tông.
Chuyến này ra ngoài trừ việc chấp hành nhiệm vụ, nếu Từ Tử Nham tiện tay thì cũng có thể gõ một cú cho đám cao tầng Huyền Giáp môn, để bọn họ tỉnh táo một chút, nhìn rõ tình thế hiện tại, đừng làm ra lựa chọn ngu xuẩn gì.
Thật ra La Đại Cước đã nói rất rõ ràng, tại thời khắc sắp xảy ra đại chiến nhân ma, Lưu Quang Tông tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào nội đấu tổn hại đến nhân lực chung.