Sau một phen hành hạ gà bay chó sủa, qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra, cuối cùng Từ Tử Nham cũng được xác nhận thân phận.
Đối với chuyện này, cho dù là La Đại Cước cũng sẽ không công tư bất phân. Dù sao chuyện anh mất tích cũng không phải bí mật, nếu bị những nhân loại trong phái chủ chiến biết chuyện của anh, sau đó ngụy trang thành anh về đánh lén Vô Trần Đạo Quân, đây cũng không phải không có khả năng.
“Sư phụ… Bây giờ tình huống đã nguy cấp đến vậy sao?” Theo sư phụ quay về Thiên La Phong, Từ Tử Nham nhìn thấy Lưu Quang Tông phòng thủ nghiêm ngặt đi năm bước có một trạm canh gác, sầu lo hỏi.
Dù sao phòng thủ cũng chính là công kích bị động, ai có thể đảm bảo đại trận hộ sơn không có lỗ hổng?
La Đại Cước nhìn anh: “Yên tâm đi, đối phương chó cùng rứt giậu rồi.”
“A? Là sao?” Từ Tử Nham kinh ngạc hỏi.
La Đại Cước lườm anh một cái: “Tiểu tử đi một phát mười năm! Nếu không phải bây giờ tu vi của con cao hơn ta, ta nhất định sẽ đánh con một trận!”
Từ Tử Nham cười hì hì: “Nếu sư phụ muốn đánh, con tuyệt không đánh trả!”
La Đại Cước cười lạnh: “Con đương nhiên không đánh trả, đệ đệ con có thể thay con giải quyết, còn cần con ra tay sao?
Từ Tử Nham đỏ mặt, mới đột phá nên anh vẫn chưa quen, quên mất Từ Tử Dung cũng cùng anh đột phá.
Thật ra anh có thể để sư phụ đánh chửi tuyệt không đánh trả, nhưng đứa nhỏ thần kinh nhà anh —— khụ khụ, anh không chắc lắm. →. →
La Đại Cước liếc một cái, quả nhiên Từ Tử Dung đang thầm nhe răng với ông…
…..
(╯‵□′)╯︵┻━┻! Nghịch đồ!
Để ý thấy sư phụ và đứa nhỏ thần kinh nhà mình sắp đánh nhau, Từ Tử Nham vội vàng đổi đề tài, tiếp tục truy hỏi: “Sư phụ vẫn chưa nói con biết vì sao đối phương chó cùng rứt giậu?”
La Đại Cước hừ lạnh, vỗ lên đầu Từ Tử Nham: “Còn có thể là vì cái gì, bởi vì chúng ta đã tìm được cách mở thế giới ma khí! Bây giờ đã có 90% vực ngưng chiến với Ma tộc, mà trong mười năm này, Ma tộc đã nắm rõ kết cấu của thế giới Ma tộc, Sau khi bọn họ xác nhận Ma tộc có thể sinh tồn ở thế giới ma khí mà không có nguy hiểm gì, bọn họ đương nhiên sẽ không từ chối di chuyển đến thế giới ma khí.”
Từ Tử Nham ngạc nhiên: “Nếu cả Ma tộc đều đồng ý, vì sao còn có người nhắm vào Lưu Quang Tông?”
La Đại Cước cào tóc thành ổ gà: “Bởi vì không phải toàn bộ Ma tộc đều đồng ý, hơn nữa…” Ông cười khẩy: “Nếu đại chiến Nhân Ma dừng lại, những người lập nghiệp dựa vào chiến tranh phải làm sao?”
“Không phải chứ…” Từ Tử Nham nhíu mày: “Sự tình liên quan đến tồn vong nhân loại và Ma tộc, vậy mà có người chỉ lo nghĩ tới lợi ích?”
La Đại Cước bĩu môi: “Không phải ai cũng có thể nhìn xa như vậy, đối với một số người, chỉ cần đạt được lợi ích là được, đâu thèm quan tâm sau khi hắn chết hồng thủy ngập trời.”
Ông nhìn Từ Tử Nham, nhắc nhở anh: “Nhớ lúc trước các con ở Mạc Tân Thành gặp lão tổ tông Nguyên gia… Chỉ vì sinh tồn bản thân, ngay cả hậu bối của mình mà lão cũng có thể cắn nuốt, huống chi là lợi ích của người khác.”
Từ Tử Nham nghe vậy, sắc mặt âm trầm gật đầu.
Từ Tử Nham hiểu, những người trốn trong khu an toàn điều khiển chiến tranh chưa bao giờ lên chiến trường. Trong mắt bọn họ, chiến tranh là chuyện của người khác, bọn họ chỉ cần lặng lẽ trốn đằng sau phát tài là được. Nếu nhìn từ góc độ này, chiến tranh chấm dứt đối với bọn họ vô cùng bất lợi. Huống chi… Ngoại trừ những thương nhân tham tài, còn có một số tu sĩ nắm đại quyền, nếu chiến tranh chấm dứt, nói không chừng bọn họ sẽ bị mất quyền thế, đương nhiên cũng không muốn Ma tộc rời đi…
Từ Tử Nham thở dài, anh cảm thấy nhân loại thật sự là sinh vật phức tạp nhất.
Ở rất nhiều thời điểm, con người bị ép đến tuyệt vọng có thể bộc phát sức mạnh rất lớn. Nhưng khiến người ta cảm thấy xót xa là kẻ đẩy những người khác vào tuyệt vọng, thường thì cũng là sinh vật mang tên nhân loại.
Một mặt, khi nhân loại lâm vào tuyệt vọng sẽ có thể bộc phát sức mạnh kinh người, nhưng về mặt khác, chỉ cần nhân loại không tuyệt chủng, mâu thuẫn vẫn sẽ tồn tại…
Nhưng đổi một góc nhìn khác, Từ Tử Nham lại bình thường trở lại.
Sự tồn tại của thế giới chính là sự tồn tại của mâu thuẫn, anh chỉ là một tu sĩ Hóa Thần nho nhỏ, căn bản không thể thay đổi xu thế này. Cái gọi là lòng người khó dò, chỉ sợ cho dù Chân Long xuất hiện, cùng lắm là dùng thực lực cường hãn trấn áp đối phương phản kháng, nhưng tuyệt đối không thể khiến đối phương thật sự đồng tình với suy nghĩ của mình.
Từ Tử Nham nhún vai, đột nhiên bật cười. Từ trước đến nay, Tu Chân Giới đều dựa vào nắm đấm. Bây giờ Vô Trần Đạo Quân đã chiếm được quyền lên tiếng một phương, đối phương chỉ là hạng tép riu, cho dù giãy giụa như thế nào đi chăng nữa cũng không thay đổi được việc Nhân Ma khao khát hòa bình.
Từ Tử Nham vứt chuyện này sang một bên, là một tu sĩ hoàn toàn không có dã tâm, anh không định tham gia việc này. Nhiệm vụ duy nhất hiện tại của anh đó là giúp Vô Trần Đạo Quân phòng ngự. Trong mười năm này, nghiên cứu thế giới ma khí đã có bước phát triển nhảy vọt. Chỉ cần qua ba tháng nữa, tất cả mọi thứ được chuẩn bị xong xuôi, 90% Ma tộc đồng ý vào thế giới Ma khí có thể thông qua vô số Truyền Tống Trận, ở tại chỗ mở một con đường thông đến thế giới ma khí.
Về phần 10% còn lại, Từ Tử Nham không lo bọn họ sẽ làm việc gì ngu ngốc. Cho dù những người này đều là phần tử hiếu chiến, nhưng chỉ số thông minh vẫn còn dùng được. Một khi 90% Ma tộc kia rời đi, bọn họ ở lại chỉ là tặng đồ ăn cho người khác.
Bởi vì nguyên nhân này nên bọn họ mới cố gắng tấn công Lưu Quang Tông, công kích Vô Trần Đạo Quân, chỉ cần có thể khơi dậy sự tức giận của nhân loại, chiến tranh đã chấm dứt có thể bùng nổ lần thứ hai.
Nhưng dưới sự đoàn kết của nhân loại và Ma tộc, hiện giờ Lưu Quang Tông phòng thủ rất kiên cố, cho nên La Đại Cước mới có thể nói đối phương chỉ đang giãy giụa. Dưới sự phòng thủ của Địa Nham Long Trùng, trừ phi phái tu sĩ Hóa Thần tới tự bạo, nếu không rất khó tấn công Lưu Quang Tông.
Nhưng tu sĩ Hóa Thần là ai? Đó là người chỉ cách một bước là phi thăng!
Ngoại trừ nam chính thiên mệnh liên tục gặp kỳ ngộ, thiên phú dị bẩm Từ Tử Nham, nếu không thì muốn tu luyện đến Hóa Thần, ít nhất cũng phải khổ tu mấy ngàn năm.
Tu sĩ có ngốc thì tu luyện mấy ngàn năm cũng sẽ trở nên thông minh. Huống chi những người này muốn khơi mào chiến tranh cũng chỉ vì tham lam, bảo bọn họ ‘chí công vô tư’ hy sinh bản thân, đây là chuyện không thể nào. ╮(╯_╰)╭
Bởi vì Lưu Quang Tông phòng thủ nghiêm ngặt, trong một tháng tiếp theo, liên tục có hai tu sĩ kim đan tự bạo không gây chút tổn thất gì cho Lưu Quang Tông.
Đối với tu sĩ dùng mọi cách trà trộn vào Lưu Quang Tông nhằm tự bạo, La Đại Cước không khỏi cười khẩy. Bọn họ đã bị ép tới sốt ruột, nếu không sẽ không đẩy tu sĩ kim đan ra chịu chết.
Lại qua một tháng, cách thời điểm mở đại trận nối liền với thế giới ma khí chỉ còn một tháng.
Trong một tháng này, không còn công kích gì nhằm vào Lưu Quang Tông nữa.
Đa số mọi người cho rằng những người đó đã tuyệt vọng. Dù sao đại cuộc không thể nghịch chuyển, giống như những người phản đối Ma tộc chuyển đi, nhiều lắm cũng chỉ là làm lén lút. Một khi bị vạch trần, không cần Lưu Quang Tông động thủ, các tu sĩ chán ghét chiến sự liên miên sẽ diệt cả gia tộc bọn họ.
Tình thế phát triển dường như vẫn rất tốt, trong Lưu Quang Tông từ trên xuống dưới, ai cũng cực kỳ hưng phấn.
Một sự kiện quan trọng như vậy lại được tiến hành dưới sự dẫn dắt của Lưu Quang Tông. Chỉ dựa vào điểm này, Lưu Quang Tông đã thu hoạch vô số thiện cảm của các tu sĩ, đạt được danh vọng rất lớn.
Tuy rằng trước mắt, Lưu Quang Tông chỉ là một cái tông môn của Huyền Vũ Vực, nhưng sau sự kiện lần này, Lưu Quang Tông cảm thấy mình có thể nhảy vọt thành một đại tông môn siêu cấp!
Đối với việc thân phận tăng cao, các đệ tử trong Lưu Quang Tông đương nhiên rất vui sướng, nhưng không biết vì sao, Từ Tử Nham lại luôn cảm thấy dưới mặt nước tĩnh lặng này, dường như đang cất giấu một âm mưu rất lớn.
(Ốc sên huơ râu! Nhìn nè nhìn nè nhìn nè u ~o( ̄▽ ̄)ゞ, là Thiên Mệnh Thần Oa, ta phải nhắc nhở ngươi, khảo nghiệm cuối cùng của ngươi sắp tới rồi! Nội dung cụ thể thì xin tự thăm dò!)
Từ Tử Nham: _(″ ∠)_
Càng gần đến ngày mở đường truyền tống, bất an trong lòng Từ Tử Nham cũng ngày càng nặng. Anh kể lại bất an của mình cho La Đại Cước nghe, đối với chuyện này, La Đại Cước cũng vô cùng coi trọng.
La Đại Cước không biết Từ Tử Nham là nam chính thiên mệnh, nhưng ông biết một khi tu sĩ lên Hóa Thần, sẽ có cảm ứng rất mãnh liệt với Thiên Đạo. Khi xảy ra chuyện nào đó có liên quan đến mình, tu sĩ Hóa Thần sẽ có cảm ứng…
Chẳng qua loại năng lực này phải xem nhân phẩm, không phải tu sĩ Hóa Thần nào cũng có. Có vài người tới lúc lên Hóa Thần hậu kỳ mới có năng lực này… Nếu không thì tên Ma tộc trước kia cũng không đến mức lơ là, bị Thanh Bình lão tổ đâm chết…
Nếu đã không nghi ngờ cảm ứng của Từ Tử Nham, La Đại Cước đương nhiên sẽ không bỏ qua nguy hiểm này. Ông vội vàng thông báo cho chưởng môn, hai người liên lạc với mấy tu sĩ cấp cao cùng nghiên cứu chuyện này. Sau hai ngày nghiên cứu, bọn họ mới ra khỏi mật thất.
Trong hai ngày này, các tu sĩ tinh anh đến từ các vực tiếp thu ý kiến quần chúng, dựa vào cảm ứng hư vô mờ mịt của Từ Tử Nham, phán đoán nhóm người kia sẽ dùng cách gì để phá hỏng hành động lần này.
Chỉ là muốn phá hư lần mở đường này thật sự là việc rất khó khăn, mọi người nghĩ nát đầu cũng không nghĩ ra bọn người kia sẽ làm cách gì.
Nhưng vì an toàn… Bọn họ lại tăng thêm một cấp nữa cho lớp phòng hộ của Lưu Quang Tông, nhóm kỹ thuật được phái đi chỉ đạo thiết lập đại trận được bảo vệ chặt chẽ gấp ba lần trước kia. Đồ vật hậu cần cũng phải trải qua nhiều bước kiểm tra, đồng thời vì ứng phó các nguy cơ không dự đoán được, bọn họ còn thuyên chuyển hơn mười hai tu sĩ Hóa Thần, cùng với một tu sĩ Đại Thừa Kỳ phụ trách bảo vệ điểm thông đạo Đông Hải quan trọng nhất.
Đúng vậy… Bởi vì thế giới toái lục tồn tại nên điểm thông đạo tốt nhất đến thế giới ma khí chính là cửa vào thế giới toái lục ở Đông Hải.