Mục lục
Dạy "hư" em trai mất rồi phải làm sao đây?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Qiezi

“Meo meo!” Tiểu hắc miêu dùng móng vuốt lau mặt, sau đó nhảy lên bên trên vỏ sò lớn kia, nhẹ nhàng gõ vài cái.

“Ta không thèm ra ngoài!” Cục pudding quyết đoán không chịu đi ra chịu ngược.

Tiểu hắc miêu trừng mắt nhìn Thao Thiết, an ủi: “Meo meo!” (Ngoan, mau ra đây, có đồ ăn ngon nè!)

Vỏ sò hé ra một đường chỉ, bánh pudding thò đầu ra: “Thật sự có đồ ăn ngon sao?”

Tiểu hắc miêu gật đầu, bánh pudding ngọ nguậy một chút, lúc này mới từ từ bò ra, lết tới bên cạnh Từ Tử Nham: “Hắn rất thơm… Ta muốn…”

Lời còn chưa hết, bánh pudding đã bị một chân cùng một móng cùng đá bay, bẹp dí trên tường, khóc hu hu chui lại vào vỏ sò.

Từ Tử Nham bất đắc dĩ nhìn Từ Tử Dung đang ôm chặt thắt lưng mình, cùng với Tuyết Đoàn ôm cứng bắp đùi mình, khổ sở trong lòng quả thực không thể dùng lời để hình dung.

Có một đệ đệ hố cha như vậy thì thôi đi, nhưng ngay cả linh sủng của mình đều biến thành như vậy là sao??

Không đề cập tới Từ Tử Nham đang bất đắc dĩ với đệ đệ và linh sủng nhà mình, lúc này bất luận tiểu hắc miêu khuyên kiểu gì, con pudding kia cũng không chịu chui ra khỏi vỏ sò.

Tiểu hắc miêu tức giận đập Thao Thiết một vuốt, Thao Thiết cũng không khách khí trả lại một móng, hai con long tử ở trong đại điện đánh đến náo nhiệt, chỉ có Phấn Mao bình tĩnh nhai cà rốt…

Đến lúc này, nhóm Từ Tử Nham mới có tâm tư nhìn hoàn cảnh xung quanh nơi này.

Bọn họ đang ở trong một đại điện cực kỳ rộng lớn, xung quanh không có cửa sổ, nhưng trần nhà bên trên lại được khảm vô số dạ minh châu, chiếu đại điện cực kỳ sáng sủa, thậm chí không nhìn thấy một góc chết bóng tối nào.

Toàn bộ đại điện bị phong bế, không có cửa vào cũng không có cửa ra, thứ tương đối nổi bật duy nhất chính là tế đàn ở trung tâm đại điện, cùng với cái vỏ sò thật bự cách bọn họ không xa.

Không cần nghĩ cũng biết vỏ sò này là của Tiêu Đồ, nói cách khác đường ra ngoài của bọn họ hẳn là dựa và cái tế đàn kia.

Không để ý tới mấy con long tử tranh chấp, Từ Tử Nham và Vệ Kình nhìn nhau, hết sức ăn ý đi về phía tế đàn ở trung tâm đại điện.

Trên tế đàn điêu khắc một con rồng, thoạt nhìn chỉ là đá thông thường, nhưng khi Vệ Kình thấy hình rồng điêu khắc, tự dưng lại nảy snh một cảm giác cực kỳ thân thiết.

“Đây là…” Vệ Kình ngưng thần nhìn chăm chú con rồng điêu khác, hai tay vô thức muốn vuốt ve thân rồng.

Trong khoảnh khắc khi hắn sắp chạm đến thân rồng, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bàn tay lớn, thoáng cái nắm lấy cánh tay hắn, ngăn cản hắn.

“Ngươi muốn làm gì!” Âm thanh tục tằng của Lặc Hổ vang bên tai Vệ Kình.

Thần sắc Vệ Kình chấn động, rồi đột nhiên từ trong trạng thái huyền diệu tỉnh táo lại.

Hắn quay đầu nhìn Lặc Hổ, đột nhiên cười cười: “Lão bà đang lo lắng cho ta sao?”

Ba người còn lại bao gồm cả Lặc Hổ đều bị da mặt dày Vệ Kình dọa sợ ngây người.

“Ngươi… Ngươi… Nói bậy bạ gì đó!” Thương thay hán tử tốt như Lặc Hổ, ngay cả tay nữ nhân cũng chưa cầm, tự dưng lại bị trùm một dấu ấn, treo một danh hiệu long lữ.

Lúc trước hắn cũng thử xóa ấn ký hình rồng trước ngực, đáng tiếc bất luận hắn sử dụng phương pháp gì, vật kia giống như đã có từ lúc mới sinh, tắm rửa kiểu nào cũng không sạch!

Vệ Kình nhíu mày, không tiếp tục khiêu chiến Lặc Hổ đang cảm thấy rất xấu hổ. Làm một người hôn mê mơ mơ hồ hồ, hắn có đầy đủ lý do để ỷ lại Lặc Hổ. Dù sao cái ấn ký long lữ đã in lên, Lặc Hổ hoàn toàn không có cơ hội chạy thoát.

Không để ý tới Lặc Hổ đang đỏ mặt tận mang tai, Vệ Kình quay đầu suy nghĩ tới điêu khắc hình rồng kia. Làm tu sĩ nhân loại mang huyết mạch Chân Long, người Vệ gia trời sinh yêu thích cái loại điêu khắc hình rồng, yêu thích đến mức vượt xa người bình thường.

Hiện tại điêu khắc hình rồng trên tế đàn này cực kỳ thô ráp, tài liệu sử dụng cũng chỉ là Xích Văn Thạch bình thường. Tuy rằng loại đá này cũng là tài liệu luyện khí, nhưng lại thuộc về hàng nát đầy đường, thông thường đều cho người mới học luyện khí rèn luyện tay nghề.

Ngọc trụ hình rồng ở bên ngoài tuyệt đẹp như vậy, nhưng điêu khắc hình rồng này lại quá ẩu, loại tương phản mãnh liệt này làm Vệ Kình rất cẩn thận. Giống như ngươi mua một cái hộp tuyệt đẹp, nhưng bên trong lại là một cục đá chả ra làm sao, nếu nói không có cổ quái, ai cũng sẽ không tin.

“Tử Nham, ngươi tới mà xem.” Vệ Kình kêu Từ Tử Nham sang đó, tuy rằng hắn tự nhận mình xuất thân thế gia, từng đọc qua các loại sách cổ, nhưng trải qua nhiều năm tiếp xúc như vậy, hắn không thể không thừa nhận, dù cho Từ Tử Nham chỉ xuất thân từ một gia tộc nho nhỏ, nhưng trình độ thông thạo kiến thức của Từ Tử Nham lại không kém mình chút nào, thậm chí trên rất nhiều phương diện, mình còn phải hỏi Từ Tử Nham.

“Ngươi xem là được rồi.” Từ Tử Nham lắc đầu. Ở đây vốn là bảo tàng tổ tiên Vệ gia để lại, anh nhờ vào công lược, theo vào đây đã rất thỏa mãn, cho dù có thứ tốt gì, cũng phải để Vệ Kình đến chọn.

Hơn nữa làm tổ tiên Vệ gia, ai biết vị tiền bối kia có để lại cơ quan trí mạng gì không? Vệ Kình có thể bình an mở bảo tàng, cũng không đại biểu Từ Tử Nham anh cũng có năng lực này.

“Các ngươi đang làm gì vậy?” Hình như bánh pudding mềm mại rất tò mò hành động của bọn họ, rụt rè thò đầu ra khỏi vỏ sò.

Trong lòng Từ Tử Nham khẽ động, cười ôn hòa với nó: “Ngươi tên gì?”

Dường như bánh pudding rất thích Từ Tử Nham, nhìn thấy anh nói với mình, bánh pudding màu trắng sữa hiện ra một mảnh ửng đỏ quỷ dị, nhỏ giọng nói: “Ta là Tiêu Đồ, là một long tử nha!”

Từ Tử Nham giật giật cơ mặt, tuy nói Tuyết Đoàn, Phấn Mao và con gì đó không quá tin cậy, nhưng khi nhìn Tiêu Đồ hồn nhiên như hài tử này, anh nhớ đến một câu rất chí lý: Quả nhiên là cha mẹ sinh con trời sinh tính, sinh ra nhi tử không bình thường như thế, Chân Long kia cũng thật lợi hại…

Ặc? Nghĩ như vậy, trong thế giới này người hoặc yêu thú có huyết mạch Chân Long cũng không ít, Chân Long này thật ‘Bác ái’… →. →

Không biết Từ Tử Nham đang mỉm cười oán thầm phụ thân mình, Tiêu Đồ rất thích mùi trên người Từ Tử Nham, nó cũng không thể nói rõ đây là mùi vị gì, nói chung rất dễ chịu là được.

Bánh pudding mềm oặt chậm rãi bò ra khỏi vỏ sò, lết lết đến chân Từ Tử Nham.

Nó khiếp đảm nhìn xung quanh một lần, Thao Thiết còn đang đánh nhau với Bồ Lao, sẽ không có thời gian chú ý đến mình, không ngờ nó mới quay đầu lại thấy ‘Người xấu’ lúc nãy đá mình một cái, đang lạnh lẽo nhìn chằm chằm mình.

Tiêu Đồ: QAQ, người này thật đáng sợ!

“Khụ khụ, ta là Từ Tử Nham, hắn tên Từ Tử Dung, là đệ đệ của ta.” Nụ cười của Từ Tử Nham cứng đờ, âm thầm nhéo hông Từ Tử Dung một cái.

Trong nháy mắt mặt Từ Tử Dung vặn vẹo đến kỳ lạ, lập tức khôi phục bình thường, không ra tay với bánh pudding… À không, là ra chân, chỉ dùng ánh mắt uy hiếp nó, để nó không dám tới gần ca ca.

Bánh pudding bị ánh mắt sắc bén đâm đến run rẩy, toàn bộ thân thể co thành một cục.

“Meo meo!” Chú ý tới đệ đệ bảo bối nhà mình đang bị người ức hiếp, tiểu hắc miêu tức giận nhảy sang, kêu loạn về phía Từ Tử Dung.

“Phụt!” Phấn Mao mất hứng phun củ cải trong miệng ra, nhảy đến trước mặt Từ Tử Dung, mặt hung dữ nhìn chằm chằm Bồ Lao. Tuy nói chủ nhân này đối xử với nó không tốt lắm, nhưng chủ nhân chính là chủ nhân, nếu đã là người nó chọn, sao có thể bị long tử khác bắt nạt?

Uy hiếp chủ nhân long tử chính là uy hiếp long tử, trong đại chiến đa giới, trừ phi liên minh, bằng không quan hệ huynh đệ tốt cỡ nào, trong đại chiến này cũng chỉ có thể là kẻ địch!

“Be!” Tuyết Đoàn mang trên mặt ba dấu móng vuốt cũng chạy tới, kiêu căng ngạo mạn đứng bên cạnh Phấn Mao, rõ ràng có ý cùng chung kẻ thù.

Tiểu hắc miêu tức đến ngã ngửa, thực lực giữa các long tử đều không chênh lệch nhau, nó có thể đánh ngang tay với Thao Thiết, nhưng đối chọi với hai con long tử thì chỉ có bị đánh.

“Ca ca, đừng tức giận, đánh nhau không tốt.” Giọng nói trẻ con của Tiêu Đồ đã thành công trấn an tâm tình nóng nảy của Bồ Lao. Nó dùng móng vuốt xoa đầu Tiêu Đồ: “Meo meo!” (Tiểu ngu ngốc! Còn không phải là vì ngươi sao!)

Tiêu Đồ rụt cổ, thừa dịp Từ Tử Dung không trừng nó, lết lết tới chỗ Từ Tử Nham.

“Be!” Lập tức lại bị Tuyết Đoàn bất mãn đẩy ra.

Tiêu Đồ: QAQ, ca ca ức hiếp ta!

“Khụ khụ… Ta thấy các ngươi cũng không khác gì nhau, đều là huynh đệ, phải đến mức này sao!” Từ Tử Nham bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là mở miệng giảng hòa, anh tìm Tiêu Đồ là muốn hỏi tình huống nơi này, kết quả còn chưa mở miệng, đám người kia lại sắp đánh nhau.

Ngoài ý muốn là ba con linh sủng không tiếp tục gây sự nữa, Từ Tử Nham kỳ quái nhìn tiểu hắc miêu, Phấn Mao và Tuyết Đoàn thì không tính, sao Bồ Lao lại nghe lời anh như vậy?

Anh nào biết rằng, Bồ Lao đã dự định bám vào người bọn họ.

Nó và Tiêu Đồ đều là long tử vô chủ, trước khi nhận chủ, bọn nó không thể rời khỏi bí cảnh phong ấn bọn nó.

Nó vẫn còn được tính là thoải mái, đã quen lăn lộn với đám sa thú bị nhốt, bình thường cũng không tính là tịch mịch, nhưng đệ đệ bảo bối nhà mình lại bị nhốt trong đại điện giá lạnh này.

Tuy nói trước đây Tiêu Đồ toàn ngủ, nhưng cái loại ngủ trăm năm này chẳng phải là vì cô đơn hay sao?

Lúc này trong đại điện có tổng cộng bốn tu sĩ nhân loại, trong có hai huynh đệ Từ gia đã trở thành chủ nhân của Thao Thiết và Nhai Tí thì không đề cập đến, muốn cho Tiêu Đồ rời khỏi nơi này thì nhất định phải để một trong hai người còn lạ ký kết khế ước với Tiêu Đồ.

Với biểu hiện bây giờ của Tiêu Đồ, ngay cả người làm ca ca như nó cũng cảm thấy vô dụng, linh sủng như vậy làm sao có thể làm chiến lực cho chủ nhân?

Muốn thuyết phục Lặc Hổ hoặc Vệ Kình thì ý kiến của Từ Tử Nham rất quan trọng. Dù sao trong tiểu đội này, Từ Tử Nham mới là người xứng đáng làm đội trưởng, hơn nữa Lặc Hổ và Vệ Kình cũng rất xem trọng ý kiến của anh, nếu anh có thể phát hiện chỗ tốt của Tiêu Đồ, Tiêu Đồ mới có cơ hội rời khỏi đây.

“Thật… Thơm…” Thân thể mềm nhũn của Tiêu Đồ lại tiến về phía Từ Tử Nham cọ cọ, nghe hương thơm trong không khí, không tự chủ cọ tới cọ lui…

(⊙_⊙)? Khoan đã! Cọ quá độ là sao đây?

Tiêu Đồ mơ màng nhìn Vệ Kình đứng trước mặt mình, trong lòng cũng thấy rất kỳ quái, rõ ràng lúc nãy còn cảm thấy mùi hương của Từ Tử Nham Từ Tử Nham rất dễ chịu, sao lại tự dưng đến bên cạnh người này chứ?

Nhưng hương vị của người này cũng rất tuyệt! Có loại cảm giác rất thân thiết. (* ̄▽ ̄)y

***

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lại một lần nữa Vệ Kình quán triệt tư tưởng: Người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch…

Ngay cả Từ Tử Dung cũng bị sự vô sỉ của hắn dọa ngây người… Cục pudding khóc hu hu chui lại vào vỏ sò… Moe xỉu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK