Vai của hắn đã bị xuyên thủng hoàn toàn, không ngừng chảy máu, hắn hậm hực liếc Từ Tử Nham, cắn răng chạy thục mạng.
Từ Tử Nham cũng không đuổi theo, ở trong rừng mai phục vốn là để đả thương người chứ không phải là giết người, anh không nên truy đuổi giết chết đối phương, làm vậy không đẹp. Anh cũng không tin xung quanh đây không có người của Lưu Quang Tông, một khi thực sự làm bị thương ảnh hưởng đến tính mạng, những người ẩn núp này nhất định sẽ ra tay.
Ung dung đem trường cung bỏ vào trong túi càn khôn, Từ Tử Nham vui vẻ tiếp tục đi về phía trước. Những người mai phục xung quanh đây cũng không phải chỉ có mình tên nam tử áo đen kia, chẳng qua thực lực của anh rất mạnh, nếu muốn giết gà dọa khỉ, không thể nghi ngờ tên kia chính là đối tượng tốt nhất.
“Ca ca thật lợi hại.” Từ Tử Dung cười tủm tỉm tán thưởng.
Từ Tử Nham cười ha ha, có một đệ đệ luôn khen ngợi mình, cảm giác rất tốt. Thế nhưng anh cũng biết rõ, nếu không có Từ Tử Dung hỗ trợ, anh không thể dễ dàng tổn thương đối phương được. Trong rừng cây này, pháp thuật hệ mộc có thể phát ra uy lực lớn nhất. Trong ba năm Từ Tử Dung ở Từ gia, ngoại trừ Vũ Nhuận Vô Thanh, Thối Mộc Quyết, y còn tu luyện một quyển công pháp tên là 《 Lâm Ngữ 》. Quyển công pháp này không có tác dụng công kích, nhưng nếu ở trong rừng rậm, có thể cùng thực vật trò chuyện ở một trình độ nhất định.
Đương nhiên, tuyệt đối là không có khả năng nói chuyện phiếm, nhiều nhất chỉ có thể thu được nhắc nhở không rõ ràng mà thôi, gợi ý chỗ nào ẩn giấu nguy hiểm, vân vân. Cứ như vậy, tuy có lúc được lúc không, ít nhất những đệ tử Từ gia khác học tập quyển công pháp này hầu như cho đến bây giờ đều dùng không linh nghiệm, thậm chí có lúc còn cho rằng quyển công pháp này là đồ bỏ.
Nhưng kỳ quái thay, Từ Tử Dung dùng quyển công pháp này thì có thể phát huy tác dụng như bình thường. Trước đây, lúc rèn luyện trong cánh rừng trong hậu sơn của Từ gia, Từ Tử Dung vẫn thường có thể hỗ trợ Từ Tử Nham tìm kiếm một số yêu thú thích hợp với trình độ của anh, đối với chuyện này Từ Tử Nham vẫn không hiểu nổi, cuối cùng chỉ có thể cho rằng Tử Tử Dung có thể ăn cơm tối với ‘công pháp hệ mộc’ này.
Trên thực tế…
Quyển công pháp Lâm Ngữ quái lạ kia đương nhiên không có tác dụng rõ ràng như vậy. Mặc dù Từ Tử Dung có thể nhạy bén phát hiện mai phục xung quanh, nhưng đó là bởi vì Huyết Ma đại nhân trời sinh nhạy cảm với máu.
Ở trong phạm vi nhất định, y có thể phân biệt ra máu nào có năng lượng dồi dào nhất. Từ trong rừng đến gần thành trấn, yêu thú cao cấp đều bị thanh lý, còn vị trí của những người mai phục, quả thực giống như là đèn lồng phát sáng trong đêm, dù cho Từ Tử Dung giả bộ không nhìn thấy cũng khó khăn.
Giải quyết xong nam tử mai phục ở xa xa, những người ẩn núp xung quanh thấy một màn này đều hít một ngụm khí lạnh. Tuy rằng trước kia họ đã biết Từ Tử Nham có thể đứng đầu bảng trong lần khảo hạch này, thế nhưng thực lực như vậy làm người ta…
Có ít nhất hai người mai phục lặng lẽ rút lui. Thực lực của Từ Tử Nham vượt quá dự tính của bọn họ, xuất thủ cũng sẽ không chiếm được lợi gì, còn có thể đắc tội ứng viên đứng đầu bảng, cái được bù không đủ cái mất!
Những người mai phục ở đây đều giống như trong dự tính của Từ Tử Nham, ai cũng không ngốc, trong những người này có lẽ có người bị những người khác đầu độc tới tìm anh gây phiền phức. Nhưng khi thấy thực lực của anh, không ai dám ra tay nữa.
“Còn một người.” Từ Tử Dung hạ giọng nói.
Nụ cười trên mặt Từ Tử Nham dần dần rút đi. Còn chưa chính thức tiến vào trận đấu, anh không muốn đắc tội quá nhiều người. Khoảnh khắc đánh con gà kia chỉ vì muốn xuất hiện hiệu quả kinh sợ, nhưng nếu đối phương còn muốn đánh chủ ý lên anh, anh cũng không ngại cho đối phương giáo huấn nhớ đời.
Ngoài ý muốn, người mai phục kia cũng không xuất thủ với Từ Tử Nham, ngược lại từ địa phương mai phục đi ra.
Lúc ánh mắt Từ Tử Nham chạm tới thiếu niên cao to ở phía đối diện, con ngươi co rụt lại, anh biết người này! Có lẽ nên nói – nguyên thân quen người này.
Người này tên là Lặc Hổ, là một gã man tộc Tây Bắc. Bọn họ quanh năm ở tại hoang mạc cực Tây, nơi có nhiều yêu thú đa chủng loại sinh sống, trong đó cũng không thiếu yêu thú có thể so sánh với sự tồn tại của tu sĩ nguyên anh.
Tại Huyền Vũ Vực, cuộc chiến giữa tu sĩ nhân loại và yêu thú chưa bao giờ chấm dứt, mà phòng tuyến thứ nhất là biên cương hiểm yếu Tây Bắc là nơi chống đỡ yêu thú ở hoang mạc này.
Những người man tộc này cực kỳ cường hãn. Cho dù trong cơ thể không có linh căn, sức chống đỡ bọn họ có thể so với thể tu luyện khí kỳ. Hơn nữa bởi vì chém giết yêu thú quanh năm, hầu như mỗi người bọn họ đều mang trên người sát khí nồng đậm. Cho dù là binh sĩ bình thường nhất, nếu so sánh với tu sĩ bình thường của Huyền Vũ Vực, chí ít cũng có thể đánh ngang tay tu sĩ luyện khí tầng sáu.
Biên cương hiểm yếu Tây Bắc lúc nào cũng phải có thủ vệ canh phòng đầy đủ, ngoài ra một số môn phái và thế gia tu chân khổng lồ cũng phải phái thêm tu sĩ đến chiến trường định kỳ. Có thể nói, chiến trường Tây Bắc là nơi tôi luyện con người tốt nhất, phàm là người từ nơi này trở về, hầu như mỗi người đều là tinh anh trong tinh anh.
Đương nhiên – điều kiện tiên quyết là ngươi có thể sống sót trở về.
Trong lúc chiến đấu với yêu thú cực kỳ nguy hiểm, sơ ý một chút, cho dù là tu sĩ kim đan kỳ cũng có thể mất mạng. Với tu vi Từ Tử Nham hiện tại, nếu đi đến đó hoàn toàn là con tốt thí mạng, nhưng mà để có thể đề cao tu vi trong tương lai, trong lòng anh đã sớm dự định đến cực Tây.
Thiếu niên này là Lặc Hổ, là biên cương Tây Bắc đề cử tham gia khảo thí đệ tử tông môn Lưu Quang Tông. Hắn là thành viên man tộc, hầu như từ bé đã bắt đầu gia nhập cuộc chiến với yêu thú. Người khác thì Từ Tử Nham không biết, nhưng Lặc Hổ trước mắt này khiến anh không hiểu tại sao lại cảm thấy hoảng sợ – dù cho tu vi đối phương mới luyện khí tầng bảy.
Nhưng hắn cũng khiến Từ Tử Nham có cảm giác, nếu hai người đánh nhau, kết quả khó lường trước được.
“Ngươi có chuyện gì?” Từ Tử Nham mơ hồ không muốn trở mặt với người này, dù sao Lặc Hổ chủ động từ chỗ ẩn thân bước ra, vốn là một tín hiệu hòa bình.
Lặc Hổ lớn lên cao to vạm vỡ, trên người mặc một tấm da hổ, cả người sáng loáng hiện ra bắp thịt cực kỳ rắn chắc, nếu không phải Từ Tử Nham ở trong trí nhớ nguyên thân thấy qua tin tình báo về Lặc Hổ, anh tuyệt đối không tin người trước mắt này chỉ mới mười sáu tuổi.
“Đó là… Cái gì?” Thời điểm Lặc Hổ bước ra, biểu tình rất nghiêm túc, lông mày rậm cau lại thật chặt, thoạt nhìn tựa hồ rất xoắn xuýt. Nhưng khi hắn mở miệng nói lại làm Từ Tử Nham mở rộng tầm mắt, người này đang nói cái gì? Chẳng lẽ đang hỏi anh chiêu thức vừa sử dụng?
Từ Tử Nham không nói gì bị Lặc Hổ nghĩ thành không muốn trả lời. Lông mày hắn nhăn càng chặt hơn, tựa hồ cảm thấy hơi lúng túng. Do dự hơn nửa ngày, hắn mới móc từ trong túi ra một hạt châu nhỏ tròn trịa, đưa cho Từ Tử Nham: “Các ngươi vốn là cái gì cũng phải trao đổi, ta đưa cái này cho ngươi, ngươi đem chiêu thức vừa rồi cho ta.”
Từ Tử Nham nhìn viên yêu đan của yêu thú trúc cơ kỳ, mí mắt dựng thẳng, nội tâm của anh rất muốn rít gào, vô cùng bất thường đó!!! Căn cứ ấn tượng của nguyên thân, cuồng bạo của ngươi đâu? Khí phách trắc lậu của ngươi đâu? Thái độ thô lỗ vô lễ của ngươi đâu? Đều bị ngươi ăn hết rồi sao???
Mẹ kiếp! Quả nhiên ký ức nguyên thân cũng có lúc không đáng tin, quả thật không tin nổi!!!
“Thế nào? Không đủ?” Lặc Hổ nghiêng đầu: “Hình như các ngươi thích mấy thứ quái dị. Nếu ngươi không chịu giao cho ta, ta cũng có thể tìm người khác học. Nhưng mà.. Ta nghĩ chiêu thức của ngươi là lợi hại nhất!”
Lúc này Từ Tử Nham thầm nghĩ ha ha, chắc anh nên khen ngợi ánh mắt Lặc Hổ rất tốt nhỉ? Lại có thể nhìn ra Tử Tiêu Cửu Biến của anh là đồ tốt?
Anh vuốt mặt, nhìn Lặc Hổ cười cười: “Chiêu thức của ta là bí tịch gia truyền, xin lỗi, không thể dạy cho ngươi.”
Dường như Lặc Hổ hơi thất vọng, hắn đến Lưu Quang Tông chính là vì học tập thêm nhiều chiêu thức lợi hại. Man tộc bọn họ trời sinh thân thể cường tráng, thế nhưng người có linh căn như hắn cũng không nhiều, hắn chỉ có song linh căn mà đã là thiên tài, nếu không phải như vậy, hắn cũng sẽ không bị tộc trưởng sai phái tới Lưu Quang Tông học tập các loại pháp thuật.
Từ Tử Dung đứng ở bên cạnh Từ Tử Nham, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng viết đầy bất mãn với Lặc Hổ. Tên này thô tục quá đáng, ngay cả y phục cũng mặc không đàng hoàng làm ca ca lộ ra vẻ mặt đó với hắn, thật sự quá ghê tởm!
Từ Tử Dung lạnh lùng, ánh nhìn dừng trên người Lặc Hổ, trong lòng suy nghĩ muốn dạy dỗ hắn trong yên lặng như thế nào. Nhiều năm như vậy, tuy rằng trong lòng vẫn khát máu, nhưng nói chung Từ Tử Dung sẽ không dễ dàng ra tay lấy mạng người khác, bởi vì y biết đối với sự tình này, độ dễ dàng tha thứ của Từ Tử Nham luôn rất thấp. Đây cũng là sau khi y đã trải qua một lần giáo huấn ‘nhớ đời’ mới học ngoan.
Một lần nọ, thiếu chút nữa y đã giết chết một đệ tử Từ gia, tuy rằng biểu hiện y không phải cố ý, nhưng chính xác là y đã động thủ dẫn dụ đối phương vào trong rừng đã dựng sẵn bẫy rập.
Lúc đó nữ nhân đáng thương kia bị thương rất nặng, suýt chút nữa đã chết. Sau này Từ Tử Nham biết chuyện, lần đầu tiên anh nổi giận với y, sau đó đánh y một trận tơi bời.
Trước đây Từ Tử Nham đánh đòn mang ý nghĩa tượng trưng là nhiều, nhưng lúc này đây, Từ Tử Nham thật sự dùng lực mạnh nhất, đánh cho cái mông của y sưng lên.
Lúc đánh xong, Từ Tử Nham hơi hối hận, lấy thuốc mỡ bôi cho y, vừa bôi tiêu sưng vừa giáo huấn y, không thể bởi vì bản thân tức giận mà tổn thương người vô tội.
Cảm nhận được bàn tay to bôi thuốc cho mình, Từ Tử Dung không nghe lọt tai những lý luận của Từ Tử Nham. Từ đời trước y chỉ biết, chỉ có thực lực mới có thể đại biểu cho công lý, khi y có đầy đủ thực lực, y không quan tâm vô tội hay không vô tội, y nói cái gì chính là cái đó.
Giống như y đời trước vậy, rõ ràng chuyện Hấp Huyết Trùng xâm lấn không liên quan đến y, nhưng những người đó ỷ vào thực lực mạnh mẽ, dám đem chuyện này đổ lên người y!
Hiện tại y học được một điều, nếu sau này tiếp tục làm loại chuyện này thì nhất định phải tách khỏi Từ Tử Nham mới được. Có thể nói, tốt nhất là không nên lấy tính mệnh đối phương, cho dù sau này sự tình bại lộ, cũng không làm Từ Tử Nham quá tức giận.
Về phần tại sao y không muốn Từ Tử Nham quá tức giận, cho tới bây giờ Từ Tử Dung chưa từng cân nhắc qua. Y chỉ nghĩ theo bản năng, nếu ca ca quá tức giận, có thể sẽ dẫn đến hậu quả không tốt.
Mặc dù Lặc Hổ thất vọng nhưng cũng không cưỡng cầu gì, hắn chỉ thản nhiên liếc sang Từ Tử Dung, vứt cho Từ Tử Nham một câu: “Cẩn thận đệ đệ ngươi.”
Từ Tử Nham:???
Cẩn thận cái gì? Cẩn thận y gặp nguy hiểm sao?
Từ Tử Nham đang định kéo Lặc Hổ hỏi rõ rốt cuộc phải cẩn thận cái gì, Từ Tử Dung lại nhanh tay hơn bắt lấy tay anh: “Ca ca, hình như sắp đến lúc tập hợp rồi.”
Từ Tử Nham nhìn thời gian, quả nhiên đã trễ không ít. Không kịp nghĩ nhiều, anh kéo Từ Tử Dung chạy về phía địa điểm tập hợp.