Từ Tử Nham suy nghĩ, quay đầu lại nhìn Từ Tử Dung một chút.
Từ Tử Dung lẳng lặng đứng sau lưng anh, từ đầu đến cuối không nói một tiếng, giống như một vệ sĩ kiên định, yên lặng bảo vệ an toàn chủ nhân.
Từ Tử Nham hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn Tưởng Ưng: “Ta có loại năng lực đặc thù, đôi khi sẽ phát động, một khi nó phát động, ta có thể cảm nhận được một ít nguy hiểm của người có liên quan với ta.”
“Trong đó bao gồm Phương Thiên Duệ?” Tưởng Ưng nheo mắt hỏi.
Từ Tử Nham ý thức được Phương Thiên Duệ kia chính là Phương đại thiếu trong lời đồn, vì vậy gật đầu.
“Ngươi và Thiên Duệ có quan hệ gì?” Tưởng Ưng hỏi.
“Hiện tại không có quan hệ, sau này có quan hệ hay không, phải xem các ngươi có thể vượt qua cửa ải này hay không.”
Tưởng Ưng cúi đầu, tựa hồ đang trầm tư, một lát sau hắn lại ngẩng đầu, nói với Từ Tử Nham: “Tại sao phải giúp chúng ta?”
Từ Tử Nham rất bất đắc dĩ: “Không phải là ta đã nói rồi sao, ta có thể cảm nhận được an nguy của người có liên quan đến ta, nói cách khác, hoặc là ngươi, hoặc là Phương Thiên Duệ, nói không chừng tương lai sẽ đến giúp ta, ta đây chỉ là cứu bản thân.”
Tưởng Ưng nhíu mày, dường như đang nhận định độ tin cậy trong lời nói của Từ Tử Nham, chuyện khó tin như vậy, trong lòng hắn cũng không quá tin tưởng, nhưng từ nhỏ đến lớn hắn đều bị nhốt tại Tưởng gia, cũng là gần đây hắn mới có cơ hội trốn ra, trên đời này có phải có loại năng lực thần kỳ này hay không thì hắn không dám xác định, nếu chỉ có chính hắn, hắn thà rằng liều mạng một lần, nhưng còn có Phương Thiên Duệ —
Hắn không dám mạo hiểm!
“Ngươi muốn ta làm gì?” Tưởng Ưng hỏi.
“Cũng không có gì, đầu tiên, loại năng lực này của ta, ngươi cần bảo mật, ta không hy vọng những người khác biết.
“Có thể.” Tưởng Ưng gật đầu, loại chuyện tương đối huyền huyễn này, hắn sẽ không mạo hiểm nói ra, đối với hắn cũng không có chỗ tốt.
“Thứ hai, tuy rằng ngươi ở Tưởng gia là ‘Không tồn tại’, nhưng ta tin với năng lực của ngươi, chắc chắn sẽ không hoàn toàn không biết gì về hoàn cảnh trong gia tộc. Ta muốn biết, trong nhà các ngươi ai có khả năng cấu kết với Yêu tu nhất?”
“Yêu tu?” Con ngươi Tưởng Ưng mạnh mẽ co rút.
Tuy hắn bị giới hạn, bị nhốt trong mật thất, nhưng ở Huyền Vũ vực đã lâu, không ai không biết chiến tranh giữa tu sĩ và Yêu tu.
Tu sĩ chính đạo và Ma tu có thể ngươi chết ta sống, nhưng nếu gặp phải Yêu tu, trừ phi là thù không đội trời chung, bằng không có bảy phần khả năng sẽ cùng nhau liên thủ đối kháng Yêu tu.
Mặc dù Tưởng gia chỉ là một gia tộc ở thành nhỏ xa xôi, thế nhưng thật lâu trước đây coi như là một thế gia trung đẳng, chính là vì chiến đấu với Yêu tu, tu sĩ cao giai trong nhà ngã xuống, cho nên mới phải lụn bại co đầu rút cổ trong thành nhỏ.
Nếu ban đầu tổ tiên của bọn họ không quen biết La Vân đạo quân trên chiến trường, hiện tại cũng sẽ không được đối phương che chở.
Tưởng Ưng đồng dạng căm thù Yêu tu, hận đến xương tủy, đối với chuyện trong gia tộc có người cấu kết với Yêu tu càng là phẫn nộ không nói ra được.
Tuy rằng vì hắn là người mang dẫn ma đạo thể, không thể tu luyện công pháp chính đạo, nhưng bản thân hắn cũng không có tâm tà ác gì, bằng không cũng sẽ không ở đây dưới tình huống có thể rời khỏi mật thất, biểu hiện giả dối tình nguyện tiếp tục bị nhốt ở đay, đối với Tưởng Thiên Hành và Tưởng Anh, hắn có yêu có hận, nhưng dù sao cũng là thân tình nhiều hơn một chút.
Thần sắc Tưởng Ưng thay đổi, thoạt nhìn có chút dữ tợn. Từ Tử Nham lẳng lặng chờ ở một bên, anh cũng không lo Tưởng Ưng không tin mình, dù sao bất luận nhìn từ góc độ nào, anh cũng không cần phải lừa gạt.
Hơn nữa, anh tin tưởng, người có thể bị chính ma lưỡng đạo đồng thời truy sát còn có thể chạy ra làm ‘Tà quỷ’, tuyệt đối không phải hạng người vô năng.
“Nếu nói người Tưởng gia có khả năng cấu kết với Yêu tu nhất, duy chỉ có một người có khả năng là Nhị thúc ta.” Tưởng Ưng lần thứ hai ‘Bình tĩnh’ xuống.
“Nhị thúc ngươi?” Từ Tử Nham gật đầu, sau đó tự tiếu phi tiếu nhìn Tưởng Ưng: “Không lo ta gạt ngươi.”
Ánh mắt Tưởng Ưng bình tĩnh nhìn anh, trên mặt lộ chút ý cười: “Ta không phát hiện ngươi có thể thu được chỗ tốt gì trong sự kiện này. Hơn nữa… Quan trọng hơn là, hiện tại ta đang ở trong tay ngươi, ngươi nắm quyền sinh sát của ta trong tay, vào lúc này phản bác ngươi, cũng không phải là hành động khôn ngoan.”
Từ Tử Nham cười cười, anh nghe ra Tưởng Ưng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng mình, nhưng trong lòng khẳng định có hoài nghi, như vậy rất tốt, nói chuyện với người thông minh thật thuận tiện.
“Vậy cứ như vậy đi, ta ‘Cảm giác’ ngươi và Phương gia đại thiếu gia sẽ vì chuyện kẻ phản bội cấu kết Yêu tu mà sinh ra nguy hiểm cực lớn, thậm chí hắn còn sẽ mất đi một cánh tay, kết quả như vậy có thể thay đổi hay không phải xem ngươi.” Nói xong, anh phủi mông rời đi.
Từ Tử Dung theo sát phía sau anh, nhưng trước khi đi, y ý vị sâu xa liếc nhìn Tưởng Ưng.
Chỉ liếc mắt, Tưởng Ưng liền cảm thấy một loại nguy cơ sinh tử, trán liền toát không ít mồ hôi lạnh. Dẫn ma đạo thể của hắn có thiên tính mẫn cảm với ma công, thậm chí có thể mơ hồ phát hiện đẳng cấp ma công đối phương tu luyện.
Hiện tại, bản năng nói cho hắn biết, công pháp người kia tu luyện là một loại công pháp cực kỳ khủng bố, đừng nhìn y biểu hiện thực lực chỉ có trúc cơ hậu kỳ, nhưng dựa vào các loại thủ đoạn biến hóa kỳ lạ của ma công, sợ rằng tu sĩ ngưng mạch kỳ cũng chưa chắc là đối thủ của y.
Đây là một loại cảm giác áp chế, có chút cùng loại với thủ pháp ban đầu của La Vân đạo quân gieo mầm móng sợ hãi cho Từ Tử Dung, nhưng cái nhìn này của Từ Tử Dung chỉ mang theo ý tứ cảnh cáo nồng đậm. trừ phi Tưởng Ưng muốn tìm chết, bằng không chỉ cần không chạm nghịch lân của y, bảo mệnh hẳn là có thể.
Từ Tử Nham không biết Từ Tử Dung lẳng lặng đe dọa Tưởng Ưng một phen, thậm chí bởi vì Tưởng Ưng sợ hãi Từ Tử Dung, do đó đối với chuyện hoang đường của Từ Tử Nham gia tăng không ít độ tin cậy.
Dù sao Tưởng Ưng cũng không biết thân phận của bọn họ, cho nên cho rằng người có thực lực như vậy có thể quét sạch Tưởng gia, khi thực lực đạt trình độ nhất định, liền không cần tồn tại âm mưu quỷ kế.
Nếu y có thực lực quét sạch một gia tộc, chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian đùa giỡn bịp bợm gì, trừ phi —— mục đích của y không chỉ là Tưởng gia.
Sau khi rời đi Từ Tử Nham lẳng lặng quay về trạch viện của mình, toàn bộ Tưởng gia căn bản không ai phát hiện bọn họ đi dạo một vòng trong hoa viên.
Mà sau khi y rời đi, huyết đằng nhanh chóng héo rũ, thả Tưởng Ưng xuống.
Tưởng Ưng tà mị nhìn cuối lối đi, híp mắt: “Ngươi tin hắn nói?”
Tưởng Ưng ưu nhã nhặt xác huyết đằng từ dưới đất lên, dùng ngón cái và ngón trỏ chà xát, hỏi một câu không liên quan: “Máu tươi và công pháp hệ mộc kết hợp?”
“Này!” Tưởng Ưng tà mị liền bất mãn: “Ta đang nói chuyện với ngươi.”
Tưởng Ưng ưu nhã ném xác huyết đằng trong tay xuống, vỗ nhẹ bụi trên tay, thản nhiên nói: “Tin hay không thì thế nào? Nếu việc này dính dáng đến Phương Thiên Duệ, bất luận là ta hay ngươi cũng không thể mặc kệ.”
Tưởng Ưng tà mị liền yên lặng, phẫn hận đạp mấy phát trên xác huyết đằng.
Tưởng Ưng ưu nhã mặc kệ tính trẻ con của hắn: “Dù nói thế nào, chúng ta vẫn nên gặp mặt Phương Thiên Duệ trước đã. Ngươi đi nói đi?”
“Ta nói thế nào!” Tưởng Ưng tà mị một cước đá bay xác huyết đằng, căm tức nói: “Tên ngu xuẩn kia còn tưởng rằng ta là tiểu muội, không chừng hiện tại đã thương tâm gần chết! Hắn còn có thể gặp chúng ta sao!”
Tưởng Ưng ưu nhã cười nhạt: “Đúng vậy, chính là bởi vì hắn ‘Thương tâm gần chết’ cho nên mới là cơ hội tốt để chúng ta xoa dịu hắn.”
“Thế nhưng…” Tưởng Ưng tà mị do dự: “Chúng ta không vào được Phương gia, hiện tại đi tìm hắn, có thể bại lộ không?”
Tưởng Ưng ưu nhã phản đối: “Đã bị người tìm tới cửa, ngươi còn nghĩ chúng ta vẫn là bí mật của phụ thân và tiểu muội sao? Nhưng ngươi nói cũng có lý, chúng ta cần phải nghĩ biện pháp dẫn hắn đến.”
Tưởng Ưng tà mị phiền muộn xoa mặt: “Mấy ngày nay chúng ta không ra ngoài, cũng không biết hắn như thế nào rồi!”
Trong lòng Tưởng Ưng ưu nhã cũng có chút lo lắng, đặc biệt những lời nói vừa rồi của Từ Tử Nham làm lòng hắn cực kỳ bất an.
Mất đi một cánh tay…
Tưởng Ưng ưu nhã mím chặt môi, khi hắn dùng thân phận ‘Tưởng Anh’ ở chung với Phương Thiên Duệ, đối phương đã từng nói mơ ước lớn nhất của hắn là trở thành một kiếm tu, kiếm tu không có cánh tay? Tưởng Ưng không thể dễ dàng tha thứ người mình thích sẽ chịu đả kích như vậy.
Chậm rãi quay trở về tĩnh thất, từ trong ám cách lấy chìa khóa mở xiềng xích trên chân mình.
Xiềng xích được luyện chế từ tinh thiết ngàn năm xác thực bất phàm, nhưng mở xiềng xích chưa chắc cần thủ đoạn bạo lực.
Hắn mỉm cười, ở trên giường giả vờ chính mình đang say ngủ, sau đó ba một tiếng, thân thể hắn biến ảo thành một làn khói xanh, từ trong khe hở cửa sổ bay lơ lửng ra ngoài.
…
Còn hai ngày nữa là đến hôn lễ Tưởng Anh, Từ Tử Nham và Từ Tử Dung được Tưởng Thiên Hành giới thiệu một chút, gặp mặt với một vài trưởng lão Tưởng gia. Đương nhiên, những trưởng lão này đều thuộc phe phái của Tưởng Thiên Hành, số ít trưởng lão có mâu thuẫn với Tưởng Thiên Hành cũng không có xuất hiện.
Từ Tử Nham như có điều suy nghĩ nhìn Tưởng Thiên Hành cười ha hả giới thiệu ‘Đệ tử thân truyền của Lưu Quang tông Nguyên Anh Đạo Quân’ cho mấy vị trưởng lão, thần sắc trên mặt mấy vị trưởng lão kia đơn giản chỉ là kinh hỉ.
“Thoạt nhìn, Tưởng Thiên Hành tựa hồ cũng nhận thấy được thứ gì đó.” Từ Tử Nham vuốt cằm nói nhỏ.
Từ Tử Dung bên cạnh lập tức vểnh tai: “Ca ca có phát hiện gì?”
Từ Tử Nham ngừng một chút, quay đầu tựa sát tai Từ Tử Dung, hạ giọng nói: “Ta cảm giác có mây đen chiến tranh bao phủ khắp bầu trời Ô Đề thành.”
Từ Tử Dung liền hắc tuyến, ca ca là giả làm thần côn làm đến nghiện sao?
“Đệ không tin?” Từ Tử Nham nhíu mày.
Từ Tử Dung chậm rãi gật đầu, cực kỳ nghiêm túc nói: “Mặc kệ ca ca nói cái gì, ta đều tin tưởng.”
Từ Tử Nham yên lặng xoay mặt đi, ừm đệ đệ quá nhu thuận, chính mình trợn mắt nói mò đều cảm thấy hơi ngượng ngùng. Đặc biệt là biểu tình ‘Dù cho ta biết rõ huynh gạt ta, ta cũng sẽ tin’ quả thực quá đáng yêu, anh thiếu chút nữa không khống chế được, muốn dùng sức xoa xoa đầu y.
Đệ đệ ta làm sao lại đáng yêu như vậy!
“Từ đạo hữu, không biết hôm nay ngươi có tính toán gì hay không?” Tưởng Thiên Hành không biết lúc nào đã kết thúc hàn huyên với mấy vị trưởng lão, đi tới.
Tuy rằng hắn đã là tu vi ngưng mạch hậu kỳ, thế nhưng đối mặt với Từ Tử Nham tu vi trúc cơ hậu kỳ, lại không dám khinh thường, trái lại luận bàn ngang hàng. Dù cho không có Nguyên Anh Đạo Quân uy hiếp, chỉ bằng hai mươi tuổi đã đạt được tu vi trúc cơ hậu kỳ, thiên phú như vậy cũng đủ kinh người.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ: Sắp gặp mặt Bạch Hoa…
PS: Về chi tiết gặp mặt của Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ, mời tự tưởng tượng…