“Kẹt kẹt!” Nữ vương Nhện Mặt Người nhanh chóng phun ra vài sợi tơ nhện lần thứ hai, sau đó dựa vào những sợi tơ này di chuyển qua lại giữa không trung, không ngừng phun nộc độc, quơ chân đầy lông, cố gắng giết chết kẻ địch đang quấy rối nó sinh con.
Từ Tử Nham nương theo tốc độ Cực Quang, tránh né cực kỳ lưu loát, vài lần đánh Lôi Linh Tiễn xuống dưới, nữ vương Nhện Mặt Người liền mất một chân.
Nữ vương Nhện Mặt Người lần thứ hai gào thét, trên mặt toát ra vài phần quyết tuyệt, hắc quang lóe lên, bụng nhỏ phồng lên bỗng dưng co rụt lại, cả người lớn thêm một vòng, công kích càng lúc càng ác liệt.
Từ Tử Nham thần sắc bất biến, mũi tên trên tay càng lúc càng nhanh, thỉnh thoảng còn có thể xen lẫn một ít Lôi Xà Băng Liệt vào Lôi Linh Tiễn, hoặc là đại chiêu Lôi Xà Giảo Sát, bạo tạc đến mức cả người nữ vương đen thui, bảy chân nhện lập tức bị nổ gãy hơn phân nửa.
Bên này Từ Tử Nham và nữ vương Nhện Mặt Người giao chiến say sưa, bên kia Từ Tử Dung đối mặt với Cao Dật cũng gặp vài phần phiền phức.
Từ Tử Dung vốn cho rằng tu sĩ kim đan như y chống lại một tu sĩ ngưng mạch kỳ hoàn toàn dễ như trở bàn tay. Nhưng không ngờ lúc chân chính đối mặt với Cao Dật mới phát hiện, tuy rằng Cao Dật không đột phá kim đan, nhưng thân thể hắn lại biến dị có thể so với nữ vương Nhện Mặt Người, huyết thú công kích có thể cắt da của hắn, nhưng hoàn toàn không thể thương tổn chỗ yếu hại*.
(Yếu hại: bộ phận quan trọng)
Huyết vụ ăn mòn cũng không có tác dụng quá lớn. Càng làm người buồn bực chính là Cao Dật thái độ vặn vẹo dường như đã mất đi cảm giác con người, cho dù bị Từ Tử Dung chém đứt một cánh tay cũng không có bất kỳ biểu cảm sợ hãi hay đau đớn gì, vẫn là khuôn mặt dữ tợn như trước, không ngừng phóng ra các loại pháp thuật hệ phong.
Từ Tử Dung hơi nhíu mày, ban đầu y định mau chóng giải quyết hai tu sĩ nhân loại này rồi sang hỗ trợ ca ca, nào ngờ lại bị hai tu sĩ này kéo dài dây dưa.
Y sa sầm mặt, đối với Cao Dật lại chán ghét thêm vài phần. Ngươi nói ngươi muốn chết thì chết nhanh đi, lại bị yêu thú làm thành con rối gây thêm phiền phức cho bọn họ, đúng là thứ phế vật vô dụng.
Ngón trỏ khẽ bắn ra, một hạt giống nho nhỏ từ kẽ tay Từ Tử Dung bay ra ngoài. Hạt giống kia chỉ lớn chừng hạt gạo, mặt trên đen kịt không ánh sáng, chỉ có hạt giống hơi nghiêng mơ hồ mở ra một cái khe be bé, thoạt nhìn khá giống miệng rộng đang mở.
Từ Tử Dung hơi cong môi, ánh mắt nhìn về phía Cao Dật mang theo vài phần trêu tức. Trái phải đều là con rối, thay vì đánh với yêu thú, còn không bằng giúp nhân loại một chút đi.
“Ô ô…” Đang chiến đấu, bỗng dưng Cao Dật ô ô hai tiếng, nét dữ tợn trên mặt nhạt đi. Hắn nhìn Từ Tử Dung ở trước mặt, thái độ khá ‘kinh ngạc’, môi giật giật mấp máy, nói ra hai chữ: “Cứu ta…”
Từ Tử Dung nhíu mày, đây là —— còn chưa mất ý thức?
Từ Tử Dung không cự tuyệt làm Cao Dật mừng rỡ, hắn ra sức giật giật ngón tay, toàn thân co quắp kịch liệt, giống như đang đấu tranh với thứ gì đó.
Từ Tử Dung giật giật mí mắt, triệu hồi ra mấy con huyết thú.
Tên tu sĩ hệ thổ ở bên cạnh dưới sự vây công của ba con huyết thú đã mất toàn bộ thân thể phía bên phải. Từ Tử Dung tùy ý liếc một cái, phát hiện trên lưng đối phương có một con nhện hình thù cổ quái đang chễm chệ ngồi bên trên.
Con nhện này lớn cỡ Nhện Mặt Người cấp thấp, nhưng vẻ ngoài lại khác nhau một trời một vực. Cùng là tám chân, nhưng chân của Nhện Mặt Người cấp thấp lớn chừng cánh tay trẻ em, nhưng chân của con nhện này chỉ cỡ ngón út.
Tám chân nhện dài nhỏ giữ chặt toàn bộ lưng của tu sĩ kia, mà trên lưng con nhện bỗng chốc nổi lên gương mặt thống khổ của nhân loại —— chính là tu sĩ hệ thổ.
Từ Tử Dung nheo mắt lại đầy nguy hiểm, y chưa bao giờ thấy qua loại này trong ghi chép về Nhện Mặt Người. Nói cách khác, con nhện này chắc là một loại biến dị mới.
Thần sắc trên mặt y dần trở nên nghiêm trọng, bất kỳ yêu thú nào trong quá trình sinh trưởng cũng có thể xảy ra biến dị, loại biến dị này rất nguy hiểm, chỉ khi thành công mới có ý nghĩa con yêu thú biến dị này có thiên phú vượt xa đồng loại.
Rất rõ ràng, con Nhện Mặt Người tám chân mảnh khảnh này có thiên phú điều khiển tu sĩ nhân loại, thậm chí còn có thể trực tiếp dùng thân thể tu sĩ nhân loại phóng ra công kích pháp thuật!
Nhện biến dị như vậy, nếu chỉ có một hai con còn đỡ. Nếu số lượng nhiều, e rằng đối với nhân loại mà nói chính là đại kiếp nạn!
“Cứu… Cứu…” Trên mặt Cao Dật hiện ra vài phần đau đớn, dường như đang cùng con nhện kia tranh giành quyền khống chế thân thể.
Tu sĩ hệ thổ trên cơ bản đã mất đi chiến lực, mà con nhện đeo sau lưng hắn dường như cũng mất mạng theo tu sĩ tử vong.
Từ Tử Dung khoanh tay, lạnh lùng nhìn Cao Dật, ánh mắt y lập lòe không biết đang nghĩ cái gì.
“Ta… Sai rồi… Xin lỗi… Cứu ta…” Cao Dật dường như chiếm thượng phong trong cuộc tranh giành thân thể, tốc độ nói chuyện càng thêm trôi chảy.
Từ Tử Dung bình tĩnh, lạnh lẽo như một pho tượng. Bốn con huyết thú ở bên cạnh buồn bực quơ quào móng vuốt trên không trung, dường như rất không vui đối với mệnh lệnh chủ nhân gọi chúng nó về.
“Xin… Ngươi!” Biểu tình Cao Dật vặn vẹo rồi hồi phục vài phần bình thường, hơn nữa lúc nói câu cầu xin còn toát ra vài phần xấu hổ.
Từ Tử Dung nhướng lông mày, lạnh giọng hỏi: “Cứu thế nào?”
Cao Dật lập tức vui mừng không ngớt, toàn thân hắn run lên bần bật, sau đó cả người rúc thành một đoàn, co quắp kịch liệt.
Con nhện đang yên ổn chiếm giữ sau lưng hắn rút hai chân ra, sau đó lại hung hăng cắm vào hai bên sườn Cao Dật.
“Ưm…” Cao Dật biểu hiện rất thống khổ, đôi môi dường như bị hắn cắn nát. Hắn nhìn Từ Tử Dung như cọng rơm cứu mạng, môi giật giật, phát ra âm thanh nhưng thấp đến mức không thể nghe thấy.
Từ Tử Dung hơi do dự, cuối cùng vẫn chậm chạp đi tới, đứng cách Cao Dật không xa rồi nói: “Ngươi nói đi, ta nghe.”
Cao Dật miễn cưỡng kéo môi mỉm cười khó khăn, lập tức càng thêm thống khổ xoay mặt đi. Bỗng dưng hắn vươn tay về phía Từ Tử Dung, dường như muốn cầu xin sự an ủi của y.
Ánh mắt Từ Tử Dung chợt lóe, ngón tay giấu trong ống tay áo hơi biến đổi tư thế.
Y lại đi về phía trước vài bước, đứng bên cạnh Cao Dật: “Ngươi ——”
Lời còn chưa dứt, dị biến nổi lên!
Chỉ thấy Cao Dật bỗng nhiên ngẩng đầu, mỉm cười quỷ dị, trên mặt nào có nửa phần thống khổ, trái lại trong mắt hiện đầy oán độc.
Hắn nhào về phía Từ Tử Dung, tại cự ly quá gần này, hầu như không thể có bất kỳ phòng ngự nào. Con nhện ‘đã chết’ nằm trên người tu sĩ hệ thổ cũng vào giờ khắc này trút bỏ ngụy trang. Nó phun ra một sợi tơ, dính vào trên người Cao Dật. Sau đó nhảy lên đầu Cao Dật, hai mắt kép rất to nhìn chằm chằm Từ Tử Dung, thậm chí có thể thấy vài phần thèm thuồng trong đó.
Cao Dật khóa chặt cổ tay Từ Tử Dung, cười ác độc: “Muốn cứu ta? Vậy bị con nhện phụ thể đi! Như vậy chúng ta chính là đồng bạn rồi!”
Thần sắc của hắn đầy oán giận, điên cuồng cười lớn: “Nếu không phải tại các ngươi chọn con đường kia trước, sao ta lại vội vàng chọn đường khác chứ! Nếu không chọn con đường kia, sao có thể gặp quái vật chết tiệt kia! Nếu không gặp quái vật kia, sao ta có thể bị con nhện này phụ thể??!!”
“Ngươi biết bị nhện phụ thể có bao nhiêu đau đớn không? Ta là thiên chi kiêu tử! Ta là thiên tài hiếm có của Huyền Vũ Vực, dựa vào cái gì ta phải chịu đau đớn như thế?”
“Nhưng vẫn còn may… Ha ha, tuy rằng rất đau, nhưng sau khi bị nhện phụ thể ta lại cảm thấy vô cùng cường đại!” Hai mắt hắn đột nhiên sáng lên, nhìn Từ Tử Dung cười càng ác độc: “Kim đan? Hừ! Kim đan thì nhằm nhò gì! Hiện tại những con nhện này còn toàn thể, chỉ cần bọn nó biến dị hoàn toàn, ta sẽ trực tiếp đột phá nguyên anh!”
“Nói xong chưa?” Từ Tử Dung lạnh lùng hỏi, ánh mắt bình lặng hoàn toàn không giống như bị người giam cầm.
Cao Dật bỗng chốc ngẩn ra, sau đó oán hận nói: “Ngươi giả vờ cái gì! Đợi đến khi con nhện này phụ thể, ngươi sẽ biết…”
Còn chưa nói xong, Cao Dật bỗng nhiên trợn trừng, hắn không dám tin nhìn Từ Tử Dung thong dong đẩy tay hắn ra, mà chính hắn hoàn toàn không cảm nhận được hai tay mình.
“Ngươi! Ngươi đã làm gì ta!” Cao Dật hốt hoảng quát.
“Không có gì.” Từ Tử Dung cong cong khóe môi, lộ ra nụ cười lạnh băng: “Nếu ngươi đã thích làm con rối như vậy, vậy làm cho đủ đi!”
Sau đó y tiếp tục cười tủm tỉm: “Cũng đến lúc nên nở hoa rồi!”
Phụt!
Cao Dật chợt phun ra một ngụm máu đen, con nhện sau lưng lay động kịch liệt, giống như thân thể bị mất khống chế.
Bởi vì con nhện kia co giật, tám chân dài nhỏ dịch qua dịch lại trong cơ thể Cao Dật làm hắn vô cùng thống khổ.
“Ngươi! Sao có thể! Sao ngươi có thể thao túng cơ thể ta!!” Cao Dật điên cuồng la lên, trên mặt viết đầy bất khả tư nghị*.
(Bất khả tư nghị: khó tin, không thể tưởng tượng nổi)
Không phải như thế! Sao có thể được! Rõ ràng tiểu tử xinh đẹp này phải bị mình lừa gạt, sau đó cũng trở thành vật dẫn của con nhện!
Vì sao… Vì sao tên này có thể khống chế thân thể của mình?
“Bất ngờ sao?” Từ Tử Dung nhếch môi cười khinh thường: “Bởi vì từ đầu đến giờ ta không tin tưởng ngươi. Trước khi ngươi cầu xin tha thứ ta đã gieo hạt giống Thiên Lũ Ti Thảo, bằng không ——” Y lạnh lùng nhìn thoáng qua: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ ngu xuẩn như thế, dễ dàng tiếp cận ngươi?”
“Không thể nào! Không thể nào! Các ngươi chỉ là dùng đan dược tích tụ tu vi, làm sao có thể cẩn thận như thế!” Cao Dật khó tin la lớn, có lẽ nói bây giờ hắn cũng chỉ có thể la lớn, bởi vì thân thể hắn đã không thuộc khống chế của hắn nữa, thậm chí cũng không thuộc khống chế của con nhện sau lưng hắn.
“Ngu xuẩn.” Từ Tử Dung bĩu môi, nhẹ nhàng búng tay.
Chỉ thấy một tiếng ầm vang lên, nửa người Cao Dật nổ tung, từ trong thân thể hắn thoát ra vô số nhánh cỏ xanh biếc mềm như bông. Mà những nhánh cỏ này mượn thân thể hắn làm chất dinh dưỡng, điên cuồng sinh trưởng, thậm chí còn dọc theo chân nhện, sinh trưởng trong cơ thể con nhện.
“Không!” Cao Dật thống khổ kêu thảm thiết, mà con nhện từ trên người tu sĩ hệ thổ nhảy tới đang liều mạng giãy giụa trốn khỏi đám cỏ kia.
Loại nhện điều khiển nhân loại có bản lĩnh rất mạnh, nhưng lực phòng ngự lại cực yếu, rất dễ tử vong. Nếu không phải như vậy, lúc nãy con nhện kia đã trực tiếp nhảy lên người Từ Tử Dung phụ thể mà không phải là lợi dụng Cao Dật để khống chế đối phương.
***
Tác giả có lời muốn nói: _(:з” ∠)_ quỳ, tôi cũng không ngờ quá trình giết con nhện lại dài như thế…