Đáy mắt lóe lên một tia kinh diễm, hắn âm thầm tiếc hận, đáng tiếc mỹ nhân xinh đẹp như vậy, đi theo một tên phế vật có thể có tiền đồ gì? Chậc chậc, thật đáng tiếc.
Lão giả kia cũng không nhắc tới ân oán giữa gã và Từ Tử Nham, chỉ nói cho hắn hôm nay đấu lôi đài, giáo huấn đối thủ một chút.
Bởi vậy Cao Dật cũng chỉ cho rằng những người đối diện là sư huynh đệ của Phương Thiên Duệ bị hắn đánh thành tàn phế, cho rằng tu vi giống nhau, căn bản không làm hắn để trong lòng.
Hắn hơi tiếc nuối dời mắt khỏi người Từ Tử Dung, đi theo lão giả kim đan rời khỏi sân thi đấu, lúc nãy thi đấu với Phương Thiên Duệ, tuy rằng hắn đánh Phương Thiên Duệ trọng thương, nhưng dưới sự công kích của Phương Thiên Duệ, hắn cũng bị thương nhẹ. Khu thi đấu Chân Long Thành đã bắt đầu tiến vào giai đoạn kịch liệt nhất, hắn cũng không muốn thất bại trong trận thi đấu ngày mai, đương nhiên phải về dưỡng thương thật tốt.
“Chúng ta đi.” Giương mắt nhìn hai người kia rời đi, Từ Tử Nham lạnh lùng nói.
Phương Thiên Duệ đã hôn mê, toàn thân bao phủ một tầng bột phấn xanh nhạt, tuy rằng máu đã ngừng chảy nhưng trên mặt hắn vẫn lộ ra thống khổ.
Tưởng Ưng ôm chặt người yêu của mình, nhìn phương hướng hai người kia rời đi, trong ánh mắt đầy hận thù, mắt mở trừng trừng nhìn người yêu bị đánh trọng thương, thù này không báo, hắn thề không làm người!
Bởi vì trong Chân Long Thành cấm ngự kiếm cho nên bọn Từ Tử Nham cũng chỉ có thể dựa vào hai cái đùi chạy về trụ sở Lưu Quang Tông.
Sau khi về tới nơi, Từ Tử Nham cẩn thận cởi quần áo cho Phương Thiên Duệ, vừa rồi vì cầm máu, anh rải rất nhiều Hỗn Nguyên Tán lên người Phương Thiên Duệ, hiện giờ có không ít y phục đã dính vào da kết vảy, mỗi khi xé một miếng, Phương Thiên Duệ dù đang hôn mê cũng sẽ đau đến run lập cập.
Tưởng Ưng đứng bên cạnh nhìn rất đau lòng, nhưng cũng hiểu đây là quá trình cần thiết, nếu không một khi y phục và phần thịt thật sự dính với nhau, đó mới là phiền phức lớn.
Hắn trơ mắt nhìn Từ Tử Nham hạ thủ tàn nhẫn, xé từng miếng từng miếng y phục, ngón tay không ngừng run rẩy.
Vốn đây là việc hắn làm mới đúng, nhưng hắn lại không thể hạ thủ được, cũng chỉ có thể để Từ Tử Nham đến gánh vác.
“Thiên Duệ… Ngươi nhất định phải bình an.” Tưởng Ưng ngồi xổm một bên, cầm tay Phương Thiên Duệ, giống như làm vậy có thể tiếp thêm sức mạnh cho hắn.
“Tên hỗn đản đó, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.” Mới vừa rồi ngữ điệu của Tưởng Ưng còn vô cùng ôn nhu đột nhiên chuyển biến, gương mặt xinh đẹp cũng biến thành tà mị quỷ dị.
“Được rồi, đừng thêm phiền cho ta!” Vẻ mặt Tưởng Ưng đột nhiên biến đổi, lại hóa thành lo lắng lúc nãy.
Hai nhân cách hoàn toàn bất đồng, lúc này đều chú ý vẻ mặt của Từ Tử Nham.
“Không tốt lắm.” Từ Tử Nham cũng không nói suông an ủi Tưởng Ưng, sau khi xử lý quần áo bên ngoài của Phương Thiên Duệ, lại tiếp tục cẩn thận kiểm tra một lần.
Giống như khi anh phát hiện tại lôi đài, trong cơ thể Phương Thiên Duệ lưu lại một cổ linh lực hệ phong vô cùng cuồng bạo, mà đan điền của Phương Thiên Duệ cũng gặp nguy hiểm, lúc nào cũng có thể bị cổ lực lượng này phá hủy.
Tưởng Ưng nghe vậy lập tức nóng nảy, vươn tay tính túm lấy vai Từ Tử Nham: “Không tốt lắm là sao? Ngươi mau nói rõ ràng!”
Từ Tử Dung biến sắc, chát một cái, một nhánh Huyết Đằng quất vào trước người Tưởng Ưng, lập tức cản lại bước chân của hắn.
Tưởng Ưng đột nhiên bừng tỉnh, sắc mặt ảm đạm nhìn Từ Tử Dung, yên lặng thu tay về, cắn chặt môi, nhìn chằm chằm Phương Thiên Duệ hôn mê trên giường.
Từ Tử Nham không để tâm hành động của Tưởng Ưng, anh biết bây giờ đối phương nhất định sẽ lo lắng, hơi xúc động cũng rất bình thường.
“Ngoại thương dễ trị, nội thương phải có đầy đủ đan dược là có thể trị liệu. Nhưng đối thủ của hắn quá ác độc, giữ một cổ linh lực hệ phong trong cơ thể của hắn. Cổ linh lực này ở trong cơ thể Phương Thiên Duệ phá hư xung quanh, nếu bị cổ linh lực này tiến vào đan điền, hậu quả…”
Tưởng Ưng nghe những lời này, tâm lạnh lẽo.
Đan điền vỡ nát, kết quả chính là mất hết tu vi. Hắn không quan tâm Phương Thiên Duệ có bao nhiêu tu vi, nhưng bản thân Phương Thiên Duệ nhất định rất để ý.
Hắn đã tính toán đâu vào đó, cả đời chăm sóc Phương Thiên Duệ sống ngày qua ngày, nhưng hiện giờ hắn đã là tu sĩ ngưng mạch trung kỳ, tuổi thọ tối thiểu cũng ba trăm năm, nhưng nếu Phương Thiên Duệ biến thành phàm nhân, căn bản không thể cùng hắn trường tương tư thủ*.
(Trường tương tư thủ: ở bên nhau trong thời gian dài. Cách nói trung trinh, tình yêu dù chết cũng không đổi thay)
Chỉ cần nghĩ đến sau khi Phương Thiên Duệ qua đời, mình phải sống cuộc đời cô độc, Tưởng Ưng đã cảm thấy tuyệt vọng, hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi phải sống tịch mịch như vậy.
Nếu là như vậy, còn không bằng…
Đáy mắt Tưởng Ưng lóe lên một tia tàn nhẫn, ánh mắt tràn đầy quyết tuyệt.
Từ Tử Nham vốn còn đang bắt mạch cho Phương Thiên Duệ, đột nhiên phát hiện linh lực xung quanh dao động vô cùng kịch liệt.
Anh phát hiện hơi thở của Tưởng Ưng cực kỳ bất ổn, thấy dấu hiệu chuẩn bị nhập ma, nhất thời vừa sợ vừa giận, một bạt tai đánh bay Tưởng Ưng.
“Ngu xuẩn!”
Lúc này, Từ Tử Nham thật sự nổi giận, ra tay không chút lưu tình.
Tưởng Ưng bị tát bay đập mạnh vào tường, đợi đến lúc hắn đứng lên, nửa bên mặt đều sưng lên.
“Ngươi muốn làm gì? Hử? Nhập ma rồi tìm tiểu tử kia tính sổ?” Từ Tử Nham tức giận nhìn Tưởng Ưng, tiếc hận mắng: “Ngươi có tin chưa bước khỏi cửa Lưu Quang Tông, sẽ bị trưởng lão nơi này đóng cửa thanh lý môn hộ không!”
Tưởng Ưng sưng mặt, khóe miệng còn chút vết máu, hắn im lặng cúi thấp đầu không nói một lời, ánh mắt bình tĩnh như đầm nước.
Từ Tử Nham bị dáng vẻ của Tưởng Ưng chọc tức cười, anh vẫn cảm thấy Tưởng Ưng khá thông minh, nhưng không ngờ lúc này lại để tâm mấy chuyện vụn vặt.
“Ngươi cho rằng mình có thể thay Phương Thiên Duệ báo thù?” Từ Tử Nham cười lạnh: “Sau đó thì sao? Ngươi bị người ta đánh chết bên vệ đường, chờ Thiên Duệ tỉnh, ta phải giải thích với hắn rằng ngươi dại dột tìm đường chết như thế nào sao?”
Nhắc tới Phương Thiên Duệ, vẻ mặt Tưởng Ưng có vài phần biến hóa.
“Ngươi đúng là có năng lực!” Từ Tử Nham còn thiếu không chỉ vào đầu Tưởng Ưng mắng to mà thôi: “Lúc này không nghĩ cách cứu Thiên Duệ, trái lại muốn đi tìm chết, sao trước đây ta không phát hiện ngươi thông minh như vậy??! Ngay cả não cũng không thèm xài!”
Tưởng Ưng âm trầm không nói một lời, nhưng khi nghe được ba chữ cứu Thiên Duệ, cuối cùng vẻ mặt cũng có chút chuyển biến.
“Thiên Duệ… Hắn có thể cứu?” Giọng của Tưởng Ưng hơi run rẩy.
“Nói nhảm!” Từ Tử Nham phẫn nộ quát: “Có cứu được Phương Thiên Duệ hay không phải xem ngươi! Ta chỉ biết bây giờ hắn còn chưa chết đâu, ngươi lại muốn đi tìm chết! Ngươi không thử nghĩ, nếu ngươi chết thật, Thiên Duệ lại biết ngươi vì hắn mà biết, hắn sẽ như thế nào?”
Trái tim Tưởng Ưng co rút mãnh liệt, chua xót trong lòng tràn lan.
Phương Thiên Duệ là dạng người gì, hắn hiểu rất rõ, nếu những chuyện Từ Tử Nham nói thật sự xảy ra, hắn dám cam đoan, Phương Thiên Duệ nhất định sẽ lựa chọn đồng sinh cộng tử với mình.
“Nhìn chút tiền đồ của ngươi đi!” Từ Tử Nham hận không thể rèn sắt thành thép: “Không phải chỉ là kinh mạch bị hao tổn sao? Đừng nói bây giờ đan điền còn chưa vỡ, dù cho thật sự vỡ, cũng chưa chắc không có cách trị! Bây giờ tuyệt vọng, ngươi không thấy sớm quá sao?”
Tưởng Ưng im lặng không nói, nhưng chân lại xê dịch đến bên cạnh Phương Thiên Duệ, nhẹ nhàng kéo tay hắn, hạ một nụ hôn xuống mu bàn tay.
Từ Tử Nham nhìn hắn dường như đã bình tĩnh trở lại, nhẹ nhàng thở dài một hơi, vứt cho Từ Tử Dung một ánh mắt ra hiệu y chú ý giám thị Tưởng Ưng, mà bản thân anh thì tiếp tục quan sát cổ linh lực trong cơ thể Phương Thiên Duệ.
Cổ linh lực hệ phong vô cùng cuồng bạo, đi qua chỗ nào làm kinh mạch chỗ đó bị tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, nếu không phải Phương Thiên Duệ dù đang hôn mê cũng theo bản năng dùng linh lực tự thân để ngăn cản cổ linh lực hệ phong này xâm nhập, e rằng lúc này đan điền hắn đã không chịu nổi mà vỡ nát.
Vẻ mặt Từ Tử Nham ngưng trọng, đôi mày kiếm nhíu thật chặt.
Tình huống trong cơ thể Phương Thiên Duệ còn tệ hơn tưởng tượng của anh, vì trước đó chiến đấu làm hắn tổn thất rất nhiều linh lực, hiện giờ lực lượng trong cơ thể hắn chống đỡ linh lực hệ phong kia đã rất nguy cấp.
Một khi linh lực tự thân không còn, chẳng những đan điền không đảm bảo, thậm chí có khả năng kinh mạch toàn thân đứt đoạn, hoàn toàn biến thành một tên phế nhân.
Đối phương xuống tay thật sự quá độc ác!
Lần thứ hai lửa giận trong lòng Từ Tử Nham bốc lên hừng hực, hận ý đối với lão giả và người thanh nên kia dâng đến cao nhất!
Chỉ một chút tranh chấp nho nhỏ liền hạ độc thủ như vậy, đáng hận hơn là, đối phương biết thân phận của mình không dễ chọc, liền xuống tay với bằng hữu của mình, tâm tư âm hiểm như vậy, anh nhất định sẽ làm bọn họ trả đại giới vì chuyện này!
“Ca ca, Phương Thiên Duệ thế nào?” Từ Tử Dung đứng bên cạnh Từ Tử Nham, phát hiện cảm xúc ca ca khác thường, khẽ vỗ vai anh hỏi.
“Không tốt.” Từ Tử Nham lắc đầu, nếu không có cách đuổi cổ linh lực hệ phong kia ra ngoài, chỉ sợ cả đời này Phương Thiên Duệ chỉ có thể nằm trên giường sống qua ngày.
Anh suy nghĩ nửa ngày, vẫn không nghĩ ra cách đuổi cổ linh lực này ra ngoài, cho đến khi anh thấy khuôn mặt đau thương của Tưởng Ưng, hai mắt đột nhiên sáng ngời.
Anh suýt chút nữa đã quên, người bình thường sẽ theo bản năng xua đuổi khỏi cơ thể linh lực không thuộc về mình, cho nên dù anh muốn trợ giúp Phương Thiên Duệ đuổi cổ linh lực kia đi thì cũng không làm được. Nhưng Tưởng Ưng thì khác, giữa hắn và Phương Thiên Duệ có huyết khế song tu.
Cái gọi là song tu, kỳ thật chính là để linh lực ở trong cơ thể hai người hình thành một vòng tuần hoàn lớn gia tăng linh lực, đương nhiên cũng đồng nghĩa với Phương Thiên Duệ sẽ không bài xích linh lực của Tưởng Ưng.
“Mau, ngươi tới ra tay!” Từ Tử Nham lập tức kéo Tưởng Ưng tới, cẩn thận chỉ đạo hắn nên làm như thế nào để đuổi đi linh lực trong cơ thể Phương Thiên Duệ.
Tưởng Ưng vừa nghe cách này có thể cứu Phương Thiên Duệ, đương nhiên lắng nghe cực kỳ nghiêm túc, nhưng cho đến khi Từ Tử Nham nói xong, hắn vẫn là dáng vẻ u mê rối rắm.
“Này, ngươi không đần như thế chứ?” Từ Tử Nham thật muốn than thở. Bình thường Tưởng Ưng ngộ tính rất cao, sao lúc này ngay cả lời cũng không nghe rõ?
Trong lòng Tưởng Ưng lo âu vạn phần, nhưng hắn thật sự không thể thực hiện biện pháp của Từ Tử Nham. Dùng linh lực của mình đuổi cổ linh lực hệ phong kia thì hắn có thể làm được, nhưng —— hắn hoàn toàn không thể nhìn ra cổ linh lực hệ phong kia ở đâu.
Giờ phút này kinh mạch trong cơ thể Phương Thiên Duệ đã vô cùng yếu ớt, nếu linh lực của hắn ở bên trong đấu đá lung tung, có thể sẽ tạo thành hiệu quả ngược lại. Nhưng cố tình trong miệng Từ Tử Nham là nhiệm vụ vô cùng nhẹ nhàng, đến hắn lại hoàn toàn không làm được, điều này khiến hắn không kiềm được nóng nảy.
***
Tác giả có lời muốn nói: Mời thắp chút nến cho Phương Thiên Duệ…