“Không có gì.” Từ Tử Nham lắc đầu: “Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?”
Anh chỉ nhớ mình bị cuốn lên trời, sau đó Thiên Nhạc đâm một đao, mình lập tức ngã xuống.
Chẳng qua vì không ngã chết nên cảm thấy có gì đó bất thường. Bây giờ nhìn lại lồng ngực nguyên vẹn, không biết anh đã trúng chiêu từ khi nào.
“Tuyết Nam Yêu đã chết?” Anh nhìn thoáng qua thi thể cách đó không xa, dò hỏi.
“Đúng vậy, bị Thiên Nhạc Đạo Quân chọc tức chết.” Từ Tử Dung tức giận trả lời.
“Ặc…” Từ Tử Nham trợn mắt há mồm nhìn hai người bọn họ, khoan đã, có phải anh nghe lầm hay không, bị ‘tức chết’?
Từ Tử Dung bĩu môi, dường như có chút khinh thường, lại có chút bội phục: “Tộc Tuyết Yêu trời sinh ôn hòa không chỉ vì bản tính bọn họ thiện lương mà vì bọn họ sinh trong băng tuyết. Tuy rằng được gọi là yêu thú, hơn nữa cũng có thể sinh sôi nẩy nở nhưng nội đan của họ có thể xem như băng tuyết ngưng tụ. Nếu… khụ khụ, quá tức giận hoặc quá kích động, nội đan sẽ xuất hiện hiện tượng yêu lực lưu chuyển bất đồng, nếu lại phóng thích đại chiêu thì nội đan sẽ chịu không nổi mà vỡ nát.”
Từ Tử Nham: = 口 = đậu má, theo như những lời này thì Tuyết Nam Yêu thật sự bị cái miệng độc địa của Thiên Nhạc chọc tức chết?
Từ Tử Dung lặng lẽ gật đầu, không biết có phải vì y và Thiên Nhạc là bệnh nhân chung phòng mà trước giờ Từ Tử Dung đối xử với người ngoài luôn căm thù hoặc làm lơ, nhưng khi đối mặt với Thiên Nhạc thì lại kiên nhẫn đến bất ngờ.
Từ Tử Nham: == Không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu. Quả nhiên cần phải mau chóng đuổi tên thần kinh ngu ngốc này đi, tránh làm hư Tử Dung.
Bệnh thần kinh đã đủ khủng bố, nếu thêm thuộc tính ngu ngốc nữa thì đúng là sống không nổi nữa.
“Há há há há, không nhìn xem ta là ai, muốn đấu với ta à! Hừ!” Thiên Nhạc ngồi xổm một bên, vừa chọt chọt thi thể Tuyết Nam Yêu vừa cười ha hả.
Từ Tử Nham: == đệch, tên thần kinh này còn bệnh nặng hơn trong nguyên tác, đối với một thi thể mà cũng có thể trào phúng hăng say như vậy.
Từ Tử Dung liếc Thiên Nhạc, khóe môi khẽ cong lên. Quả nhiên có tên này ở đây, y vẫn được xem là người bình thường…
Sau khi xử lý thi thể của Tuyết Nam Yêu, ba người lại bắt đầu men theo đường cũ quay về.
Lúc trước, khi bị Tuyết Nam Yêu truy đuổi, bọn họ đã phát hiện một quầng sáng. Nhưng lúc ấy tình thế khẩn cấp, bọn họ không thể qua đó. Bây giờ vấn đề đã được giải quyết, đúng lúc nên tiến vào thế giới tiếp theo.
Quầng sáng kia cách nơi bọn họ đánh chết Tuyết Yêu không xa, không có Tuyết Yêu uy hiếp, ba người ngự kiếm phóng đi, tốc độ nhanh hơn.
Chỉ tốn một nén nhang, bọn họ đã thấy được quầng sáng trên vách núi sừng sững. Kích cỡ của quầng sáng này không khác những quầng sáng khác, chỉ có màu sắc lại là màu xám u tối.
Từ Tử Nham không khỏi nhíu mày. Trong tiểu thuyết, Bạch Hoa vô cùng may mắn, chỉ thông qua mấy quầng sáng màu sắc rực rỡ đã đến Trung Tâm Thành. Tuy bọn họ cũng vào thế giới này nhưng lộ tuyến hoàn toàn khác Bạch Hoa. Quy luật của quầng sáng không thay đổi, quầng sáng màu gì sẽ thông đến thế giới có thuộc tính màu đó. Cho dù thế giới này tương tự Huyền Vũ Vực, đầy đủ ngũ hành thì quầng sáng phải nhiều màu mới đúng. Loại quầng sáng màu xám như thế này, anh thật sự chưa thấy bao giờ.
“Màu cửa này…” Từ Tử Nham hơi do dự, người ta thường nói vô tri mới là chuyện đáng sợ nhất. Nếu là màu khác, bất luận là thuộc tính nào, Từ Tử Nham đều nắm chắc có thể thông qua thế giới, nhưng bây giờ lại là màu xám…
Thật ra trong lòng anh có dự đoán mơ hồ về cái quầng sáng màu xám này, nhưng trước khi bước chân vào thế giới, tất cả suy đoán cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
“Màu cửa làm sao? Màu xám rất lạ à?” Thiên Nhạc không cảm thấy có gì dị thường.
“Màu xám… Không thuộc ngũ hành.” Từ Tử Dung bình tĩnh trả lời.
“Vậy thì sao? Binh đến tướng ngăn, nước dâng lấp đất, sợ cái con khỉ!” Thiên Nhạc vô tư nói.
Từ Tử Nham:…. Nói rất có lý, ta không có gì phản bác!
“Vậy đi thôi.” Từ Tử Nham rất bất đắc dĩ nói, bản thân anh cũng không phải loại lo trước lo sau. Nếu đã đến đây thì không thể lui bước ra ngoài.
Một hàng ba người bước vào quầng sáng màu xám, thân hình vừa động đã rơi vào một thế giới xám xịt.
“Quả nhiên…” Từ Tử Nham nhìn mấy phần mộ xa xa, lặng lẽ thở dài.
Quả nhiên màu xám là thuộc tính âm, tuy nói anh không sợ quỷ nhưng trong hoàn cảnh này thật sự rất khó khiến người ta vui nổi.
Hơn nữa, không chỉ có quỷ mà còn có xác thối rữa, bên trên thêm một chút giòi bọ —— ụa! Từ Tử Nham lặng lẽ xóa sạch mấy hình ảnh này, mẹ kiếp, đúng là ghê tởm.
Lập cập lập cập…
Hở? Từ Tử Nham nghi ngờ xoay người lại… Vừa rồi, hình như anh nghe được âm thanh kỳ quái nào đó.
Lập cập lập cập…
Âm thanh rất giòn giã, giống như là hai vật thể cứng nện vào nhau phát ra động tĩnh.
Lập cập lập cập…
Từ Tử Nham theo tiếng nhìn sang ——
= 口 = má ơi, Thiên Nhạc ngươi làm sao vậy? Sao răng ngươi cứ run cầm cập thế?
“Vì… Vì… Vì sao… Nơi này… Lại… Lại… Là… Nghĩa địa?” Sắc mặt Thiên Nhạc trắng bệch, ánh mắt ngây dại, nói chuyện lắp bắp…
Từ Tử Nham nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Thiên Nhạc, tâm tình có chút vui sướng giống như là —— một đứa nhỏ nghịch ngợm ngươi không thể đánh, không thể mắng bị phụ mẫu nó đánh một trận tơi bời. Tuy nói không liên quan đến ngươi nhưng trong lòng khó tránh khỏi vui vẻ, nhỉ?
Từ Tử Nham đè nén tâm tình vui sướng khi người gặp họa: “Thiên Nhạc đạo hữu… Bị làm sao vậy?”
Thiên Nhạc cứng đờ quay sang: “Vì sao… Nơi này, là, nghĩa địa?”
Từ Tử Nham kinh ngạc: “Nghĩa địa thì có gì lạ, Tu Chân Giới có hàng vạn hàng nghìn vực, có một vực lấy quỷ tu làm chủ cũng không phải là chuyện kỳ quái.”
Thiên Nhạc trắng bệch cả mặt, khóe mắt giật giật nhìn ngôi mộ kia…
Ặc… Nói chính xác là lục địa mà bọn họ đang đặt chân chính là một khu nghĩa địa cực lớn, những ngôi mộ trên mặt đất kéo dài vô hạn về phương xa.
“Từ đạo hữu… Chúng ta mới gặp đã thân, trong thời khắc quan trọng này, dù sao đi chăng nữa ngươi cũng phải kéo huynh đệ một phen!” Thiên Nhạc kéo tay áo Từ Tử Nham, thái độ thành khẩn.
Từ Tử Nham: = 口 = Hình như khung cảnh có hơi bất thường!
Từ Tử Dung: Khốn nạn! Đừng tưởng rằng chúng ta là bệnh hữu là ta có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi kéo tay áo ca ca! Cho dù không chạm tay cũng không được!
Nội tâm Từ Tử Nham vui vẻ nhưng không để lộ ra ngoài: “Tại sao Thiên Nhạc đạo hữu lại sợ mấy thứ… Khụ khụ, quỷ vật?”
Nói thật Từ Tử Nham không hiểu, Thiên Nhạc đường đường là tu sĩ nguyên anh, tại sao lại sợ quỷ vật?
Phải biết rằng ngoại trừ lệ quỷ tu luyện thành công thì lực sát thương của quỷ quái bình thường thấp đến kinh người. Đừng nói là tu sĩ, cho dù là phàm nhân khí huyết dồi dào một chút cũng đủ gây tổn thương cho bọn chúng.
Với tu vi của Thiên Nhạc, hắn chỉ cần động thủ một chút đã có thể nghiền một vùng nghĩa địa thành bột phấn. Nhưng hắn lại tỏ vẻ như bị dọa chết khiếp, thật sự rất khiến người khác giật mình.
Thiên Nhạc nghe Từ Tử Nham hỏi, mặt như bị táo bón. Hắn nhăn nhó một lúc lâu, đến khi Từ Tử Nham sắp không nhịn nổi muốn đánh hắn thì hắn mới mở miệng: “Thật ra sư phụ của ta là quỷ tu, bản tính ——” Thiên Nhạc rối rắm: “Ừm —— cởi mở, cho nên từ nhỏ tới lớn ta bị sư phụ dọa không biết bao nhiêu lần. Kết quả…”
Thái độ Thiên Nhạc như không dám nhớ lại đau thương trước đây, có lẽ năm đó vị sư phụ kia ức hiếp hắn không ít.
Từ Tử Nham biết bây giờ mình bật cười thì không phúc hậu cho lắm. Dù sao một tiểu hài tử luôn bị người (quỷ) hù dọa, đối với sự phát triển tương lai nhất định không tốt. Nhưng nghĩ đến người này là Thiên Nhạc… Anh lại… Không nhịn nổi.
Thiên Nhạc giữ chặt tay áo Từ Tử Nham, sau khi Từ Tử Dung phóng ánh mắt sắc như đao không hiệu quả thì lập tức vươn tay kéo Thiên Nhạc ra nhưng cũng vô dụng.
Nhìn dáng vẻ của hắn, có lẽ chuyện thời thơ ấu để lại bóng ma rất lớn. Ngay cả khi hắn tu luyện đến Nguyên Anh Kỳ cũng vẫn theo bản năng sợ hãi những thứ không có hình hài cụ thể.
Từ Tử Nham mỉm cười với Thiên Nhạc: “Thiên Nhạc đạo hữu cứ yên tâm, chúng ta là đồng đội mà, không phải sao?”
Rốt cuộc Thiên Nhạc cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng tay vẫn kéo nhẹ tay áo của Từ Tử Nham nhưng sắc mặt đã tốt hơn nhiều.
Từ Tử Dung lạnh lùng, trong lòng đã ra quyết định lát nữa phải giết chết cái tên chiếm tiện nghi của ca ca. Chỉ là khả năng chạy trốn của Thiên Nhạc quá tốt, ngay cả y cũng không dám chắc có thể giết được hắn.
Bởi vì nói kiểu gì Thiên Nhạc cũng không chịu tách khỏi Từ Tử Nham, Từ Tử Dung lại lo lắng hai người họ ở bên nhau, vì thế ba người đành phải cùng nhau thăm dò lục địa này.
Phần mộ mờ mịt vô ngần, trên đất toàn là hài cốt, đất đai xốp mềm, thỉnh thoảng có một cánh tay trắng bệnh đột nhiên trồi lên, sau đó ——
Rắc rắc!
“Hơ! Vừa rồi ta đạp trúng cái gì vậy?” Thiên Nhạc lắp bắp hỏi.
Bởi vì bản tính sợ hãi quỷ vậy nên từ sau khi vào khu vực này, Thiên Nhạc biểu hiện vô cùng bình thường.
Hắn kéo tay áo Từ Tử Nham, nhìn không chớp mắt, hoàn toàn không dám nhìn ngó lung tung, sợ nhìn thấy thứ nào đó không nên nhìn.
Bọn họ vốn ngự kiếm trên cao, nhưng sau khi giết chết ba con quỷ vật nguyên anh sơ kỳ, bọn họ đã quyết định bỏ ngự kiếm. Cho dù Tử Tiêu Thần Lôi của Từ Tử Nham khắc chế quỷ vật đã đến trình độ tạo thương tổn 300% thì bọn họ cũng không xử lý nổi khi bị vô số quỷ vật nguyên anh bao vây.
Bay ở trên trời, mục tiêu quá rõ ràng, vì thế bọn họ đành phải xuống dưới đi bộ. Cũng may tu sĩ nguyên anh có bí quyết súc địa thành thốn*, tuy nói chậm hơn ngự kiếm một chút nhưng cũng không chậm quá nhiều.
(Súc địa thành thốn: trong mắt người ngoài chỉ là đi từng bước nhưng trên thực tế đã đi được khoảng cách khá xa)
Nhưng mà… Ừm, đôi khi sẽ đạp phải một vài thứ kỳ quái, mà người đạp nhiều nhất lại là Thiên Nhạc. Không biết vì sao mà hắn lại xui xẻo như vậy, lần nào cũng là hắn trúng chiêu.
“Không có gì, ngươi nghe lầm!” Từ Tử Nham ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng, trả lời quyết đoán.
Anh cũng không muốn tranh luận với Thiên Nhạc về vấn đề này. Tuy rằng tu sĩ nguyên anh nghe lầm thì hơi vô lý nhưng dù sao cũng tốt hơn để hắn biết bản thân đạp phải thứ nào đó…