“Ngày mai chuyển Nhược Kỳ khỏi Lưu Thương Viện, sắp xếp phòng của Tử Dung sát vách phòng ta.” Từ Tử Nham nghiêm nghị nói.
Nhược Họa run rẩy trong lòng, trước kia Nhược Kỳ vẫn luôn ỷ mình là thị nữ được sủng ái nhất Lưu Thương Viện, thậm chí còn ám chỉ người khác, ả lập tức có thể bay lên làm phượng hoàng, không ngờ hôm nay vì chuyện sắp xếp nơi ở cho Từ Tử Dung mà chọc giận Từ Tử Nham. Chuyện này khiến Nhược Họa lần thứ hai ý thức được sự lạnh lùng của Từ Tử Nham, cùng với – rất coi trọng Từ Tử Dung.
“Vâng.” Nhược Họa cũng không xoay eo nữa, bình tĩnh cúi đầu nhìn mũi chân.
Bị thiếu gia đuổi khỏi Lưu Thương Viện, những ngày sau này của Nhược Kỳ chắc hẳn cũng không dễ dàng. Nhược Họa không thăm dò sở thích của thiếu gia như trước nữa, nàng ta cũng không muốn xui xẻo động vào Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham nhướng mày nhìn thoáng qua Nhược Họa, hết sức hài lòng. Anh rất tán thưởng nữ nhân thông minh, dùng một chút mánh khóe muốn hấp dẫn sự chú ý của anh thì có thể hiểu được, nhưng quan trọng nhất là biết thời biết thế.
Mặc dù người ta thường nói thông minh quá thì sống không thọ, nhưng Từ Tử Nham lại cho rằng, ở chung với một đám ngu xuẩn, anh mới thật sự là đoản mệnh! Thở cũng tức chết luôn!
“Tử Dung thích màu hồng nhạt, đổi đồ trang trí trong phòng đệ ấy thành màu hồng. Ngươi đi chuẩn bị một ít đồ chơi trẻ nhỏ thích chơi, thuận tiện… Đem Sương Vũ Kiếm tới đây.”
“Vâng.” Nhược Họa nhỏ nhẹ đáp. Tuy rằng lúc đầu nghe nói Từ Tử Dung thích màu hồng nhạt, nàng ta muốn phì cười, nhưng đến khi Từ Tử Nham đề cập đến Sương Vũ Kiếm, sự vui vẻ của nàng ta đã biến thành kinh hãi.
Sương Vũ Kiếm là món quà Từ Kiêu tặng lúc anh mười tuổi, phẩm cấp cũng không cao lắm nhưng hiếm gặp, pháp khí được đặc chế để thiếu niên sử dụng. Đối với thanh kiếm kia, Từ Tử Nham xem như bảo bối trong lòng, bình thường căn bản không ai dám chạm vào.
Đáng tiếc hai năm nay Từ Tử Nham lớn quá nhanh, thân thể thay đổi rất lớn, Sương Vũ Kiếm đã không còn thích hợp để anh sử dụng nữa, lúc này mới bỏ vào mật thất. Nhưng cách một thời gian, Từ Tử Nham lại tự mình đi bảo dưỡng kiếm.
Tuy rằng Từ Tử Nham không nói thẳng, nhưng ý tứ trong câu nói vừa rồi của anh không khó để suy đoán rằng anh muốn đem thanh bảo kiếm này cho Từ Tử Dung phòng thân. Việc như thế này thật sự ngoài suy nghĩ của Nhược Họa, cũng làm Nhược Họa hiểu rõ địa vị của Từ Tử Dung trong lòng Từ Tử Nham.
Ở Lưu Thương Viện, tất cả mọi người đều cho rằng Từ Tử Nham rất căm ghét Từ Tử Dung, nhưng hành động trái ngược của anh khiến mọi người không thể ngờ tới.
Dù như thế nào đi chăng nữa, Từ Tử Nham thông qua cuộc nói chuyện với Nhược Họa đã truyền đạt tin tức rõ ràng đến mọi người: “Từ Tử Dung là đệ đệ của ta, hơn nữa là một đệ đệ được sủng ái.”
Nhược Họa hành động rất nhanh, khi Từ Tử Nham ở Luyện Võ Đường kiên trì luyện tập thì Nhược Họa đã sắp xếp xong gian phòng được chuẩn bị cho Từ Tử Dung.
Từ Tử Nham nhìn màu hồng khắp căn phòng, lập tức có loại cảm giác mù mắt chó. Nhưng nếu đệ đệ thích, anh sẽ cố gắng chịu đựng.
Anh nhìn bài trí trong phòng, lại giở xem y phục được chuẩn bị cho Từ Tử Dung, khẽ gật đầu. Quả thật Nhược Họa đã tiếp thu ý của anh, tất cả mọi thứ trong phòng đều là tinh phẩm, cũng không bạc đãi Từ Tử Dung.
“Được rồi, ngươi đi xuống đi.” Từ Tử Nham phất tay đuổi Nhược Họa đi, quay về phòng mình.
Vòng qua bình phong, Từ Tử Dung nằm trên giường lớn ngủ rất say. Từ Tử Nham nghĩ đến lúc Từ Tử Dung mở mắt ra thấy gian phòng của đệ ấy, nhất định sẽ rất ngạc nhiên đi.
Anh từ từ đi tới, cúi người, bế Từ Tử Dung lên.
Thân thể thiếu niên tám tuổi hết sức gầy yếu, thời điểm đi tắm anh đã phát hiện, nhưng bây giờ xác nhận lại, trong lòng anh nổi lên hoài nghi?
Từ Kiêu thật sự đã ngược đãi Từ Tử Dung sao? Sao y lại gầy như vậy?
Từ Tử Nham lắc đầu, mọi người đã chết, hiện tại truy cứu cũng không có ý nghĩa gì. Anh bỏ qua suy nghĩ trong đầu, ôm Từ Tử Dung bước vào gian phòng sát vách.
Từ Tử Dung ‘ngủ say’ vẫn duy trì hô hấp ổn định. Khi Từ Tử Nham đi rồi, y bắt đầu sắp xếp trí nhớ của mình.
Từ lúc sống lại tiến vào Từ gia, y hầu như không có thời gian nghĩ về cảnh ngộ của mình. Bây giờ rốt cuộc có không gian tương đối an toàn, tất nhiên y phải suy nghĩ kỹ càng một chút.
Hiện tại y mới tám tuổi, mặc dù ba ngày sau, y có thể tiến vào luyện khí tầng thứ nhất, nhưng tu vi kiểu này quá yếu ớt, đừng nói tới Từ Kiêu, ngay cả Từ Tử Nham cũng có thể dễ dàng nghiền nát y.
Không thể hành động thì phải nhẫn nhịn!
Ẫn nhẫn, khúm núm, chuyện như vậy Từ Tử Dung đã sớm quen. Nếu đời trước không hiểu rõ phải khúm núm, y cũng không có biện pháp sống lâu đến như vậy.
Hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng thở ra, Từ Tử Dung chậm rãi mở mắt, đôi ngươi đen nhánh đầy bình tĩnh.
Y là một tiểu hài tử tám tuổi, y phải biểu hiện dáng vẻ ngây thơ của tiểu hài tử tám tuổi. Tuy rằng hai chữ này đối với y rất xa vời nhưng y cảm thấy mình nên diễn như vậy.
Hiện tại, sự việc duy nhất khiến y có chút vướng bận chính là thái độ của Từ Tử Nham với y. Quả thật Từ Tử Nham hiện tại với Từ Tử Nham đời trước như hai người khác nhau. Những người khác của Từ gia không có bất kỳ biến hóa nào, vì sao Từ Tử Nham trở nên lợi hại như vậy??
Từ Tử Dung hơi phiền muộn, bởi vì y không thể suy đoán nguyên nhân Từ Tử Nham xuất hiện biến hóa lớn như thế. Sống lại lần nữa, ưu thế lớn nhất của y là biết diễn biến của rất nhiều chuyện, nếu tất cả đều phát triển như đời trước, y tự tin có thể trong một khoảng thời gian ngắn hơn trùng kích nguyên anh, thậm chí tiến vào Đại Thừa, đến lúc đó…
Ánh mắt Từ Tử Dung trở nên lạnh lẽo. Lâm Khiếu Thiên, Mạc Tử Nguyên, còn có đồ đê tiện Bạch Hoa, những người này, dù là ai y cũng không buông tha!
Về phần Từ Tử Nham?
Từ Tử Dung hơi híp mắt, nếu như là Từ Tử Nham trước kia, đến lúc y có năng lực, y sẽ không chút khách khí giết chết hắn, rút thần hồn của hắn, giày vò cả ngày cả đêm, để hắn cảm nhận sâu sắc loại đau đớn linh hồn này.
Nhưng bây giờ người này…
Từ Tử Dung nghi ngờ, chẳng lẽ… Từ Tử Nham cũng trùng sinh?
Trong lòng Từ Tử Dung sợ hãi và kinh hoảng, nhưng sau đó lại lắc đầu.
Không thể nào! Nếu như Từ Tử Nham sống lại, sợ rằng lần đầu tiên thấy mình sẽ bóp chết mình, làm sao có thể đối xử với mình tốt như vậy?
Y nhớ rất rõ lúc ban đầu Từ Tử Nham hành hạ thần hồn của y thì lần nào cũng mắng y, nói ylăng nhục người yêu của hắn.
Thực sự là buồn cười, tên đê tiện Bạch Hoa này ngụy trang thành cái dạng thanh thuần, y thấy rất rõ, đưa cho y y cũng không thèm.
Chỉ có bọn Từ Tử Nham và Lâm Khiếu Thiên mới có thể ngu xuẩn đến vậy, xem đồ đê tiện như bảo bối.
Từ Tử Dung cười nhạo, y thực sự không hiểu nổi, tuy hận mấy người bọn họ nhưng y không thể không thừa nhận, bất luận là Lâm Khiếu Thiên hay Mạc Tử Nguyên, họ đều là nhân tài kiệt xuất hiếm có trong lớp tu sĩ trẻ tuổi. Không hiểu sao mấy người đó ngu xuẩn đến thế, bị nam nhân mê hoặc đến không còn tâm trí.
Còn có người dưới tay y, ban đầu y dễ dàng bị ba người đó xông vào Ma Cung, công đầu phải tính đến đệ nhất đại tướng dưới tay y – Hiên Viên Huy. Y vẫn nhớ rõ thời điểm Hiên Viên Huy chết trên tay y, hắn không quên liếc mắt nhìn Bạch Hoa. Đáng tiếc lúc đó đối phương đang bận cùng Lâm Khiếu Thiên tình chàng ý thiếp, làm sao có thời gian chú ý đến tên ngu xuẩn này!
Từ Tử Dung nhíu mày, thậm chí còn hoài nghi có phải Từ Tử Nham bị người khác đoạt hồn hay không.
Cho dù bị đoạt hồn, hắn cũng không có lý do gì đối tốt với ynhư vậy. Phải biết rằng, mặc dù là con riêng nhưng y cũng là huyết mạch Từ gia. Người bình thường dù không cố ý hãm hại y thì cũng không đối tốt với y như vậy.
Càng nghĩ càng không tìm ra lý do thích hợp để giải thích thái độ của Từ Tử Nham đối với y, thật sự rất phiền não.
Ngay lúc này, y không nén được cơn thịnh nộ trong lòng, muốn tìm một chỗ phát tiết nhưng ngoài cửa lại truyền đến một tiếng động rất khẽ.
Từ Tử Dung lập tức nhắm mắt giả bộ ngủ, quả nhiên có người mở cửa phòng đi vào.
Ở Từ gia, người có thể quang minh chính đại vào phòng ngủ của Từ Tử Nham, trừ bản thân anh ra thì không còn ai khác. Từ Tử Dung cố gắng chôn sâu cổ thô bạo xuống đáy lòng, điều chỉnh hô hấp, cố gắng tỏ vẻ ngủ say.
Từ Tử Nham không phát hiện y đang giả bộ, tuy rằng thực lực của anh mạnh hơn Từ Tử Dung rất nhiều nhưng vẫn chưa buồn chán đến mức dùng linh lực tra xét xem đối phương có ngủ hay không.
Anh ôm Từ Tử Dung đi đến gian phòng cách vách, rón rén đặt y lên giường lớn mềm mại, sau đó cực kỳ chu đáo đắp kín chăn cho y, phòng ngừa y cảm lạnh.
Làm xong tất cả, anh khẽ nói: “Tử Dung, đây là phòng của đệ, chờ đệ tỉnh lại nhất định rất ngạc nhiên.” Từ Tử Nham nói xong rồi lặng lẽ ra ngoài, sợ đánh thức giấc ngủ ngọt ngào của Từ Tử Dung.
Sau khi Từ Tử Nham rời đi, một lần nữa căn phòng lâm vào yên tĩnh. Từ Tử Dung không mở mắt ra, cảm giác chua xót này đã từng bị áp chế một lần.
Loại cảm giác này làm y có chút khó chịu, nhưng Từ Tử Dung cũng không biết tại sao nó lại làm y cảm thấy rất thích. Giống như là rượu Thiêu Đao Tử năm xưa, uống một ngụm vào miệng vừa cay vừa đắng, nhưng lại làm cho cả cơ thể trở nên ấm áp.
Cổ thô bạo bị y mạnh mẽ ép xuống dường như hòa hoãn một chút, nhưng Từ Tử Dung hiểu rõ, nếu không tìm một cơ hội tốt phát tiết, một khi bị phát hiện sự bạo ngược này, y sẽ gặp phiền phức lớn.
Cổ thô bạo ở đâu ra y cũng không biết, hình như lúc Từ Tử Nham đời trước ngược đãi y thì xuất hiện, cứ như vậy sinh sôi oán khí trong lòng y.
Lúc đang tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh, y cảm thấy cổ thô bạo càng ngày càng mạnh. Cách một đoạn thời gian, y nhất định phải phát tiết lệ khí ra ngoài, bằng không sẽ bị nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma.