Edit: Qiezi
Căn cứ vào chỉ thị của ngọc bội hình rồng, hai huynh đệ vội vã đến nơi nửa con mẫu trùng ẩn náu.
Đã không còn Phong Độc áp chế, Từ Tử Dung rất dễ dàng thông qua ngọc bội cảm nhận vị trí của mẫu trùng.
Thật ra phải cảm ơn Phong Độc, nếu không nhờ gã giữ chữ tín với Từ Tử Dung, để lại một hơi thở mẫu trùng trên ngọc bội, chỉ sợ bọn họ thật sự không tìm thấy nửa con mẫu trùng trốn rất kỹ.
Nhắc tới cũng trùng hợp, mẫu trùng lại quay về nơi ẩn thân ban đầu —— cũng chính là cái hang động ngầm khổng lồ mà bọn họ từng dò xét.
Ban đầu mẫu trùng ẩn thân nơi đó là vì Nham Tiết của Địa Nham Long Trùng. Nhưng bây giờ là vì nơi đó bốn phương thông thoáng, cho dù là ẩn thân hay chạy trốn đều là lựa chọn tốt nhất.
Hai người thảo luận một chút, quyết định dùng Xuyên Vân Toa ban đầu La Đại Cước cho bọn họ. Tốc độ của nó cực nhanh, nếu đặt thêm linh thạch cực phẩm, nó sẽ còn chạy nhanh hơn tu sĩ nguyên anh ngự kiếm phi hành.
Đối với Từ · giàu có · Tử Nham mà nói, mấy viên linh thạch cực phẩm chỉ là chuyện nhỏ. Dù sao linh thạch không còn thì có thể kiếm, thay vì lãng phí thời gian thì thà rằng mau chóng đến giải quyết vấn đề. Chỉ cần giết chết nửa con mẫu trùng kia, bọn họ sẽ có thời gian đi dạo thêm nhiều bí cảnh, kiếm thêm nhiều linh thạch…
Đối với chuyện này, Từ Tử Dung tất nhiên tán thành. Linh thạch sao có thể quan trọng bằng thời gian của ca ca!!
Thay vì cùng ca ca lãng phí thời gian vì mấy chuyện vặt vãnh này, thà rằng cùng y song tu thêm vài lần. Không những có thể nâng cao tu vi mà còn có thể thoải mái tinh thần, đúng là một công đôi việc! Quá tuyệt vời! O(*≧▽≦)ツ
Từ Tử Nham điều khiển Xuyên Vân Toa phi hành trên không trung, dọc đường đi qua những thành thị, Từ Tử Nham đều không hề dừng lại. Những thành thị vùng trung bộ Huyền Vũ Vực hầu như đều bị chiến hỏa Ma tộc rửa tội. Pháp trận phòng ngự của thành thị bị nghiền nát, khắp nơi đau thương, tu sĩ vốn sống ở đây, hoặc là bị vây công rồi chết trên tay Ma tộc, hoặc là được những người khác hộ tống rời khỏi tòa thành này.
Hiện tại Ma tộc đã rút lui, tuy rằng đã có vài gia tộc tới nơi này trú ngụ, nhưng trong thành vẫn rất hoang sơ, có lẽ phải mất hơn mười năm mới khôi phục trạng thái ban đầu.
Bởi vì những thành thị này không có trận pháp phòng ngự, Từ Tử Nham cũng không định đi vào phạm vi của những thành thị này, trái lại trực tiếp bay lên trên.
Người trong thành đã lâu chưa thấyngười có thể bay thẳng lên phía trên thành thị. Khi thấy Xuyên Vân Toa, bọn họ còn khá kinh ngạc. Nhưng nghĩ tới hiện tại thành chủ ở nơi này là một tu sĩ kim đan, mà vị tu sĩ kim đan này lại không chút phản ứng… Ôi! Có không ít tu sĩ mới tới hít một ngụm khí lạnh…
Quả nhiên phát triển gia tộc vẫn nên khiêm tốt một chút thì hơn. Tuy rằng vì trận đại chiến này có rất nhiều tu sĩ chết trận, địa vị tu sĩ kim đan cũng được tăng cao một chút, nhưng ở Tu Chân Giới, lúc nào cũng không thiếu tu chân giả thực lực mạnh mẽ hơn… Ai biết có một tu sĩ cấp cao nào đó nhìn ngươi ức hiếp người khác, cảm thấy khó chịu rồi thẳng tay giết chết ngươi hay không. Vì an toàn của bản thân, làm việc chừa một đường lui vẫn tốt hơn.
Từ Tử Nham không biết vì hứng thú nhất thời của mình lại khiến dân trong thành vốn bị Ma tộc tàn sát lại sống tốt hơn rất nhiều. Không phải tại những tu sĩ mới tới ức hiếp, mà là khi chuyển giao quyền lợi, cần phải có chút hy sinh. Nhưng hành động vô tình của Từ Tử Nham lại khiến các gia tộc mới phất hành xử nương tay hơn nhiều, tuy rằng kết quả giống nhau, nhưng quá trình không quá tàn khốc.
Đi qua mấy thành thị bách phế đãi hưng*, trên con đường bên dưới toàn là các sơn môn bị tổn hại hầu như không còn.
(Bách phế đãi hưng: còn rất nhiều việc phải làm)
Những sơn môn này lớn có, nhỏ có, tất cả đều hoàn toàn bị diệt tông trong đại chiến Nhân Ma, chỉ để lại hài cốt. Nhìn cảnh hoang tàn này, Từ Tử Nham không khỏi thổn thức. Tổn thất do chiến tranh tạo nên không chỉ là ngươi chết, mà là phải trả cái giá rất đắt, tốn một thời gian dài mới có thể phát triển xã hội.
Huyền Vũ Vực đã trải qua mấy vạn năm hòa bình mới phát triển lớn mạnh như bây giờ. Nhưng chỉ qua một lần chiến tranh đã hoàn toàn hủy diệt sự phát triển này. Cho dù Lưu Quang Tông mạnh hơn nữa, những tu sĩ chết cũng đã chết, tông môn bị diệt cũng biến mất trong dòng chảy lịch sử. Không biết có bao nhiêu công pháp, truyền thừa hiếm có đã hoàn toàn đoạn tuyệt trong đại chiến lần này. Những thứ này không phải có linh thạch là mua được…
Nhìn ở bên dưới thấy một tông môn khác bị phá hủy, Từ Tử Nham lặng lẽ thở dài. Tuy những tông môn này không liên quan đến anh, nhưng khi nhìn đến những thứ này, anh khó tránh khỏi nặng trĩu lòng.
Từ Tử Dung ở phía sau lặng lẽ ôm vai anh, dịu dàng an ủi: “Ca ca…”
“Ta không sao.” Từ Tử Nham lắc đầu, chỉ là tức cảnh sinh tình thôi.
“Sắp tới Huyền Giáp Môn rồi.” Từ Tử Dung khẽ nói.
“Ừ, ta biết rồi.” Từ Tử Nham rùng mình. Dọc đường đi, bọn họ liên tục dùng ngọc bội cảm ứng địa điểm ẩn thân của một nửa mẫu trùng. Ban đầu chỉ có thể xác định đại khái phương hướng và cự ly, nhưng càng đến gần, cảm ứng của bọn họ cũng ngày càng rõ ràng.
Từ Tử Nham không ngờ đối phương to gan như thế, vậy mà lại ẩn thân trong Huyền Giáp Môn. Ban đầu Huyền Giáp Môn gặp thảm kịch gần như diệt môn, chủ yếu là vì Bạch Hoa và trùng tộc nội ứng ngoại hợp. Bây giờ đại chiến Nhân Ma kết thúc, Ngự Linh Đạo Quân may mắn còn sống sẽ mau chóng quay về nghỉ ngơi và gầy dựng sơn môn, thu nạp đệ tử. Bạch Hoa không trốn đi, lá gan này cũng lớn quá nhỉ?
“Lát nữa cẩn thận một chút, nhất định phải đứng cạnh ta. Nếu có chuyện gì, ta có thể kéo đệ vào Phương Cách.” Từ Tử Nham hạ giọng dặn dò.
Anh vẫn rất kiêng kỵ Bạch Hoa ‘đã từng’ là nam chính thiên mệnh, tuy nhìn Bạch Hoa sa sút nhưng dựa vào việc hắn và Hấp Huyết Trùng ở cạnh nhau mà vẫn chưa toi mạng, Từ Tử Nham cũng không dám chắc Bạch Hoa đã mất hào quang nam chính hay chưa.
Anh biết mình may mắn, còn có ốc sên nhỏ ủng hộ, theo lý thuyết cũng không kém gì nam chính. Nhưng đối đầu với người đã từng là nam chính, anh cũng không nắm chắc phần thắng.
Nếu chỉ bàn về thực lực, Bạch Hoa kim đan kỳ ở trước mặt anh chỉ là đống bã. Nhưng nếu đối phương vẫn có hào quang nam chính như trước, kết quả khó mà nói trước được. Ví dụ như… Khi hắn hợp tác với mẫu trùng, thỉnh thoảng nhặt được thiên tài địa bảo nào đó, ăn vào tăng cao tu vi, hiện tại đã đạt đến Hóa Thần Kỳ. Hoặc là khi anh đánh với hắn, giá trị may mắn của hắn bùng nổ, mỗi mũi tên của anh đều không thể bắn trúng, mà mỗi công kích của hắn đều có thể thần kỳ đánh lên người anh…
Anh không sợ đối đầu trực diện với Bạch Hoa, chỉ là anh lo… Nhỡ đâu làm ra chuyện gì đó trùng hợp, anh sẽ luống cuống…
Cho dù thực lực anh mạnh mẽ cũng không chống nổi Thiên Đạo bất công. Về chuyện này, anh thật sự không có lòng tin.
Nhưng cho dù không có lòng tin, anh cũng không thể tùy tiện bỏ qua. Ít nhất anh cũng có ốc sên nhỏ chủ động nương nhờ ‘nam chính mơ mơ hồ hồ’, không gặp nhau sẽ không biết hào quang nam chính của ai lớn hơn ai!
Từ Tử Nham suy nghĩ, dựa vào một nam chính mơ mơ hồ hồ là anh, hơn nữa có tiền nhân vật phản diện Từ Tử Dung, chắc cũng có thể đối đầu với nguyên nam chính xui xẻo… Nhỉ?
Mặc kệ Từ Tử Nham suy nghĩ lung tung, tốc độ Xuyên Vân Toa vẫn không suy giảm. Dưới sự lèo lái của linh thạch cực phẩm, chỉ trong chớp mắt bọn họ đã tới phế tích Huyền Giáp Môn.
Từ Tử Nham: (″ ∠) khoan đã… Sao lại bay nhanh như vậy, ta còn đang suy nghĩ phải đánh như thế nào đây… (Tay Nhĩ Khang)
Đáng tiếc, Từ Tử Nham còn chưa kịp suy nghĩ nên làm thế nào để dụ Bạch Hoa và một nửa Hấp Huyết Trùng ra ngoài, đối phương đã nhảy ra khỏi nơi ẩn náu!
Từ Tử Nham: = 口 =
“Các ngươi… Đều phải chết…” Một âm thanh khàn khàn mang theo tuyệt vọng từ phía dưới vang lên, Từ Tử Nham nhìn theo tiếng vang, suýt chút nữa bị thứ mình nhìn thấy ghê tởm ói ra.
Bạch Hoa… Không… Bây giờ đã không thể gọi là Bạch Hoa rồi.
Đây là quái vật nửa người nửa sâu. Khác với Phong Độc nửa trên là người, nửa dưới là sâu, thứ Bạch Hoa cướp đi là nửa người trên của mẫu trùng, có trọn vẹn đại não của mẫu trùng. Ưu thế của đại não chính là có thể hoàn toàn khống chế sâu, tuy rằng không thể sinh đẻ tăng số lượng nhưng chỉ cần thi thể là có thể sinh vô số Ảnh Trùng cấp thấp nhất.
Ban đầu Phong Độc buộc phải dung hợp với thân sâu, hoàn toàn khống chế một nửa thân mẫu trùng. Mà mẫu trùng gần như đã chết vì mất chất dinh dưỡng nguồn, cho nên mới không thể khống chế hết sâu, bị Phong Độc thừa dịp cướp đi một lượng lớn sâu.
Sau này, Phong Độc dùng đám sâu này để dung hợp bản thân với hắc vụ, sinh ra mấy con đại trùng tử. Những con đại trùng tử này dường như ép chết Bạch Hoa. Rơi vào đường cùng, Bạch Hoa đành phải dung hợp với đại não của mẫu trùng.
Khác với Phong Độc dung hợp nửa thân dưới của mẫu trùng, ngay từ ban đầu dung hợp, Bạch Hoa và đại não mẫu trùng đã tranh giành quyền kiểm soát thân thể.
Bạch Hoa chỉ có tu vi kim đan bị dọa toát mồ hôi, hắn chỉ muốn mượn sức mạnh của mẫu trùng để chạy trốn chứ không muốn biến thành một con sâu… May mà hắn khá may mắn, mẫu trùng mất năng lượng nguồn, cho dù nó muốn chiếm thân thể cũng không đủ sức, vì vậy mới cùng tồn tại với Bạch Hoa.
Lúc này nhìn Bạch Hoa như mang một nửa thân sâu trên lưng, nhưng nếu nhìn cẩn thận thì có thể nhận ra, nửa thân sâu đã cắm sâu vào lưng Bạch Hoa… Càng đáng sợ hơn là lúc này Bạch Hoa như mất đi lý trí, gương mặt tuấn tú, nho nhã vặn vẹo dữ tợn, hai mắt đỏ sậm, khóe miệng còn chảy chút nước vàng tanh hôi, nhìn giống sâu hơn giống người.
“Sao hắn lại biến thành dạng này…” Từ Tử Nham ngây ngốc.
Trong ấn tượng của anh, Bạch Hoa chỉ là một tên kỹ nam tư lợi, cho dù hại người cũng chỉ chọn cách thức gián tiếp, dù sao hắn luôn tẩy trắng bản thân thành Bạch Liên Hoa, nhưng Bạch Hoa hiện tại, đừng nói là Bạch Liên Hoa, nói là hoa xác chết* cũng không sai…
(Rafflesia arnoldii là một loài thực vật có hoa trong họ Rafflesiaceae, được coi là hoa đơn tính lớn nhất trên Trái Đất. Nó có mùi hôi rất nồng nặc và khủng khiếp giống như mùi thịt rữa, vì thế nó có biệt danh là “hoa xác chết”.) Theo wiki
Mùi tanh tưởi trên người có thể tỏa ra ba mươi dặm. Nếu không phải Từ Tử Nham đã từng chịu đựng lễ rửa tội Ma tộc ruồi nhặng của thủ hạ Phong Độc, có lẽ đã bị huân đến ngất xỉu!