Đúc kiếm thì đã quá rồi, Lưu Tiện Dương nghĩ đến tương lai mình có thể có một thanh chân kiếm, không nhịn được cơn hưng phấn, quẳng nhánh cây đi, bắt đầu vừa chạy vừa hú như quỷ khóc sói gào.
Lưu Tiện Dương nghĩ đến vài đường quyền mà Nguyễn sư phụ truyền thụ riêng cho mình, bắt đầu luyện tập, cũng có hình có dạng, uy vũ sinh phong.
Thiếu niên đi càng lúc càng đến gần cây cầu hành lang.
Phía bắc cầu hành lang là bậc thang, có bốn người đang ngồi, người phụ nữ xinh đẹp tư thái thướt tha đẫy đà, trong lòng ôm một bé trai khoác áo choàng đỏ thẫm, nó đang ngẩng cao đầu, như là tướng quân vừa mới đại thắng trở về, đầu bên kia của bậc thang, có một lão nhân cao lớn đầu đầy sương tuyết đang ngồi, lão nhân đang nhỏ giọng an ủi một tiểu cô nương đang tức giận, cô bé trắng trẻo mũm mĩm, trông như một con búp bê sứ tinh xảo nhất trên đời này, da thịt non nớt của cô bé sáng mướt lấp lánh dưới ánh mặt trời chiếu rọi, có thể nhìn thấy rõ ràng từng đường gân xanh chạy dưới làn da.
Hai đứa nhỏ vừa mới gây nhau xong, cô bé lã chã chực khóc, cậu bé càng thêm đắc ý.
Lão nhân dáng người vạm vỡ, giống như một ngọn núi nhỏ, người phụ nữ bên cạnh nhìn ông với ánh mắt tạ lỗi, lão nhân uy nghiêm làm như không nhìn thấy điều gì.
Dưới bậc thang, còn đứng một người trẻ tuổi họ Lô, chính là trưởng tôn Lô thị gia chủ, tên là Lô Chính Thuần, có thể nói khí hậu nơi nào, có thể dưỡng dục ra người nơi đó, người sinh trưởng ở trấn nhỏ, tướng mạo cũng có vẻ đẹp hơn nam nữ nơi khác. Chẳng qua Lô Chính Thuần đã sớm bị tửu sắc vét sạch căn cơ, ở trong mắt bốn người ngồi trên bậc thang, càng trở nên khó coi. Long diêu thuộc sở hữu của Lô gia, bất luận về số lượng hay là quy mô, đều có một không hai trong trấn nhỏ, cũng là dòng họ mà con em trong tộc rời khỏi trấn nhỏ, đi ra bên ngoài khai chi tán diệp nhiều nhất. Nhưng mà trước đây Lô Chính Thuần ở trấn nhỏ uy phong tám phương, thần sắc thận trọng, sắc mặt tái nhợt, cả người đều cứng đờ, giống như lỡ lộ ra sơ hở sẽ bị người xét nhà tru di cửu tộc vậy.
Cậu bé đang nói những lời mà dân chúng trấn nhỏ nghe không hiểu, "Mẫu thân, con trùng nhỏ họ Lưu này, tổ tiên thực sự là vị. . ."
Khi nó vừa định nói ra tính danh, người phụ nữ lập tức bịt miệng đứa nhỏ, "Trước khi xuất môn, cha con đã dặn dò với con nhiều lần, ở trong này, không được tùy ý chỉ tên nói họ với ai."
Cậu bé hất tay phụ nhân ra, ánh mắt cực nóng, đè thấp tiếng hỏi: "Nhà hắn thực sự đời đời truyền thừa bảo giáp và kiếm kinh?"
Người phụ nữ âu yếm vuốt đầu đứa nhỏ, dịu dạng nói: "Lô thị dùng một nửa bộ tộc phổ để đảm bảo, hai thứ nọ còn giấu ở trong nhà thiếu niên kia."
Cậu bé đột nhiên nũng nĩu nói: "Mẫu thân mẫu thân, chúng ta có thể đổi một chút bảo vật với nhà Tiểu Bạch hay không, bảo giáp mà chúng ta mưu tính kia thật sự quá xấu, mẫu thân người nghĩ đi, nếu như đổi thành bộ kiếm kinh nọ, có thể dùng phi kiếm lấy đầu ở trong mộng, quả nhiên là thần không biết quỷ không hay, chẳng phải là lợi hại hơn rất nhiều so với một cái xác rùa sao?"
Không đợi người phụ nữ giải thích nguyên do sâu xa trong đó, cô bé bên kia đã nổi giận đùng đùng nói: "Ngươi mà cũng muốn nhúng tay vào trấn sơn chi bảo thất truyền đã lâu của chúng ta? Lần này chúng ta tới đây là danh chính ngôn thuận đưa vật về với nguyên chủ, chứ không giống tên không biết xấu hổ kia, là cường đạo, là phường trộm cắp, thậm chí là làm khất cái mà tới đây!"
Cậu bé quay đầu làm mặt quỷ, sau đó cười khẩy nói: "Xú nha đầu chính ngươi cũng nói, là trấn 'sơn' chi bảo, vai vế sơn môn mà thôi, ghê gớm lắm sao?"
Cậu bé đột nhiên chuyển sang sắc mặt vui cười, sau khi đứng lên khỏi lòng người phụ nữ, ánh mắt thương hại nhìn xuống tiểu cô nương, như là tiên sinh học thục đang răn dạy học trò ngây thơ, "Đại đạo trường sinh, nghịch thiên mà làm, chỉ ở chữ ‘Tranh’. Ngay cả chút đạo lý ấy ngươi cũng không hiểu, về sau làm thế nào kế thừa gia nghiệp, rồi làm thế nào tuân thủ nghiêm tổ huấn? Hậu duệ Chính Dương Sơn các ngươi, các đời con cháu cần phải cách mỗi ba mươi năm, phải cất cao Chính Dương Sơn ít nhất một trăm trượng, xú nha đầu, ngươi cho là từ gia gia ngươi đến phụ thân ngươi, làm được việc này rất nhẹ nhàng hay sao?"
Tiểu cô nương hơi thua khí thế, thần sắc ủ rũ, cúi đầu, không dám nhìn bé trai kia.
Lão nhân vạm vỡ tóc mai trắng như sương tuyết trầm giọng nói: "Phu nhân, tuy trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ, nhưng mà lỡ như làm hại đạo tâm thiếu chủ nhà của ta bị che khuất, các ngươi tự mình suy nghĩ hậu quả."
Vị phu nhân cười quyến rũ, một lần nữa mang kéo ấu tử sắc mặt âm trầm về lại lòng mình, trong bông có kim nói: "Mấy đứa nhỏ cãi nhau mà thôi, Viên tiền bối không cần cứng nhắc như vậy, chớ làm hỏng tình hữu nghị ngàn năm giữa hai nhà chúng ta."
Không ngờ lão nhân tính tình cương liệt vô cùng, thẳng thắn trả lại một câu, "Chính Dương Sơn ta, khai sơn hai ngàn sáu trăm năm, có ân báo ân, ngàn năm không quên, có oán báo oán, hận thù chưa từng để qua đêm!"
Người phụ nữ cười cười, không tranh khí phách nữa.
Lần này đi trấn nhỏ, mỗi người đều mạng trọng trách trên người, nhất là cô, đã đặt cược cả tính mạng người thân, tiền đồ của con, gia sản nhà mẹ ruột, được ăn cả ngã về không.
Vị phụ nhân này, tuy y phục mộc mạc, lại khí thái ung dung, chỉ là dân chúng trấn nhỏ không quen nhìn, không biết huyền cơ quan trọng trong đó.
Từ đầu tới đuôi, Lô Chính Thuần trước sau đưa lưng về phía bậc thang cầu hành lang.
Trước đó lần đầu tiên nhìn thấy khách quý này ở Lô thị đại trạch, thân đệ đệ kia của mình trẻ tuổi bốc động, không đủ định lực, lúc này mới nhất thời quên mất lời dặn dò của tổ phụ, không nhịn được trộm liếc nhìn ngắm bộ ngực của người phụ nữ xinh đẹp kia một cái, liền bị tổ phụ đang tức giận đến toàn thân run cho người kéo xuống, dùng trượng đánh chết tươi ngay trong đình viện, thời điểm hành hình hình như miệng nhét đầy bông vải, cho nên Lô Chính Thuần vẫn tiếp tục cùng tổ phụ nghị sự ở đại đường, vừa không nghe được đệ đệ kêu rên thê thảm, cũng không thấy được hình ảnh máu thịt lẫn lộn. Đợi đến khi thương nghị xong, cùng nhau đi ra ngoài tìm kiếm thiếu niên họ Lưu kia, Lô Chính Thuần bước ra khỏi cửa đại đường, mới phát hiện giữa đình viện, vết máu đã được tẩy sạch từ lâu. Bốn vị khách đường xa mà đến nọ, cho dù là cặp tiểu hài tử như kim đồng ngọc nữ kia, đều tỏ ra thờ ơ đối với chuyện này, giống như đây là chuyện bình thường hiển nhiên vậy.
Một khắc nọ, Lô Chính Thuần hơi ngơ ngác.
Chết một người, sao còn không bằng chết một con chó vậy?
Huống chi người kia còn họ Lô, vào đêm khuya một ngày trước đó còn uống rượu với ca ca là hắn để tăng thêm can đảm, hào hứng vô cùng, nói về sau nhất định phải thăng tiến thật nhanh, làm rạng rỡ gia môn, huynh đệ hai người cũng không muốn làm ếch ngồi đáy giếng, phải ra ngoài liên thủ mở mang một mảng thiên địa.
Mãi đến sau khi đi khỏi Lô gia đại trạch, đầu óc Lô Chính Thuần vẫn trống rỗng.
Lúc đó, Lô Chính Thuần bắt đầu sợ hãi trong lòng, khi nhóm quý nhân xa lạ hỏi thăm, tiếng hắn nói chuyện sẽ run run, khi dẫn đường, bước chân sẽ xiêu vẹo, hắn biết bộ dạng của hắn sẽ làm trò cười cho người ta, sẽ làm tổ phụ thất vọng, để cho gia tộc hổ thẹn, nhưng mà người trẻ tuổi thật sự là không thể khống chế được nỗi sợ hãi của mình, giống như toàn thân đều đang toát ra khí lạnh từ trong xương cốt.