Thiếu thành chủ Phù Nam Hoa của thành Lão Long lúc này ngồi ngay ngắn đối diện thiếu niên họ Tống, hai tay cẩn thận cầm một chiếc hồ lô nhỏ dưới đáy có khắc hai chữ Sơn Tiêu, đang tỉ mỉ quan sát vết khắc, dường như đang tán thưởng thân thể hấp dẫn của một giai nhân khuynh thành, nhìn hoài không thấy chán, Phù Nam Hoa ngắm nghía, vuốt ve, hà hơi lặp đi lặp lại đã nửa canh giờ, yêu thích không buông tay. Luôn có vài người hoặc đồ vật khiến người ta vừa mình đã thấy yêu thích, vui mừng trong lòng. Đối với ánh mắt kén chọn của Phù Nam Hoa mà nói, hồ lô dưỡng tâm này, chính là thứ đó. Tuy nói nhặt được bảo vật và vớ trúng hàng giả, chỉ cách một li, nhưng Phù Nam Hoa tin tưởng chắc chắn lần này mình gặp được vế trước, hơn nữa còn được hời không nhỏ. Thành Lão Long của hắn là lá cờ đi đầu trong đông đảo tông môn phía nam Đông Bảo Bình Châu, cho nên Phù Nam Hoa là đệ tử tiên gia đã từng được nhìn thấy rất nhiều hàng thật, điều này cũng là nguyên nhân lúc trước Thái Kim Giản tỏ ra yếu kém về mọi mặt.
Tống Tập Tân ngáp một cái, nằm trên ghế, đổi sang tư thế thoải mái hơn, uể oải hỏi: "Phù huynh, nếu đã xác nhận được thật giả, có phải chúng ta nên nói chuyện giá cả?"
Phù Nam Hoa rất ít được người xưng huynh gọi đệ, kìm nén cảm giác không ưa trong lòng, lưu luyến buông hồ lô xuống, cười nói: "Thành ý của tại hạ ra sao, Tống lão đệ chắc chắn trong lòng biết rõ, bằng không ta tuyệt đối sẽ không thành thật công bằng, vừa thấy mặt đã nói thẳng giá trị đích thật của hồ lô này, lại càng không săm soi lề mề như vậy, lộ rõ ý ta nhất định phải có hồ lô này, cũng là để tránh bên bán nâng giá bên mua hạ giá, tốn thời gian vô ích, còn tổn thương tình cảm huynh đệ. Tống lão đệ, Phù Nam Hoa ta đã xem cậu coi là tri kỷ trên đường tu hành tương lai, hiện nay có thể yên tâm buôn bán, sau này có thể phúc họa tương y, thậm chí là giao phó sinh tử, thì phải xem bước đầu tiên ngày hôm nay của chúng ta, đi có kiên định được không."
Tống Tập Tân vươn một ngón tay, chỉ chỉ vị công tử đang tỏ vẻ chân thành tha thiết, cười tủm tỉm nói: "Phù huynh à, con người ta đặc biệt tục khí, cả người đầy hơi tiền, đương nhiên, bạn bè cũng sẽ nhận thức. Chỉ là tới lúc mọi người ngồi xuống bàn chuyện làm ăn, nếu có người nói chuyện huynh đệ với ta, ta khó tránh khỏi sẽ tự hỏi trong lòng, người như thế, sau này lúc cần nói chuyện huynh đệ với hắn ta, liệu hắn ta có đang trong lòng tính toán như con buôn không?"
Phù Nam Hoa lạnh mặt, thân thể ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi, một ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, động tác nhẹ nhàng, lặng yên không tiếng động.
Đối với việc Phù Nam Hoa thay đổi thái độ, Tống Tập Tân hình như không phát giác ra, "Gọi ngươi một tiếng Phù huynh, lấy hồ lô ra cho ngươi xem, đã là thành ý của ta, nếu tất cả mọi người muốn buôn bán thành công, vậy thì phải thẳng thắn dứt khoát, Phù huynh đưa ra giá tiền, ta gật đầu hoặc là lắc đầu, ta cho ngươi hai cơ hội ra giá, sau hai lần thì giống như qua khỏi làng sẽ không còn tiệm, mặc kệ ngươi cho ta núi vàng biển bạc, xin lỗi huynh đệ, ta không bán."
"Miếng ngọc bội lúc trước được xem như lễ gặp mặt của ta, tên là 'Lão Long Bố Vũ’, không phải pháp bảo tiên gia uy lực to lớn gì, nhưng có thể phòng cảm nắng,
thanh tâm và tránh uế, nhất là đối với minh tưởng, nếu có một môn khẩu quyết bí truyền của thượng tông đạo gia để phụ trợ, vậy thì có thể làm ít hưởng nhiều.
Phù Nam Hoa nở nụ cười chân thành, trên mặt cũng không có chút thần sắc kiêu căng bố thí, đặt một túi thêu lên bàn, lấy tay đẩy về hướng Tống Tập Tân bên kia, trịnh trọng nói: "Túi tiền đồng này của ta, gọi là tiền Cung dưỡng, là một trong các loại tiền hương khói trên thế gian, bình thường cung phụng tượng thần ở miếu Vu Hào hoặc là Văn Xương các, ngậm trong miệng, giấu trong bụng, đặt nơi tay, đều có thể, hơn nữa mỗi cái đều có chú ý và công dụng riêng. Nhưng những cái này cũng không phải quan trọng nhất, điểm mấu chốt thật sự nằm ở những đồng tiền nhìn như làm bằng vàng này là “kim tinh”, còn quý hơn hoàng kim rất nhiều. Tiên nhân từng nói ‘Thuỷ bích còn tìm được, kim tinh biết tìm đâu', chính là nói về vật này. Một túi tiền cung dưỡng kim tinh để mua hồ lô, khó mà nói là dư thưa nhưng chung quy là một giá cả công bằng, nếu thêm mảnh Lão Long bội, Phù Nam Hoa ta dám nói Tống lão đệ ngươi tuyệt đối kiếm được lời rồi."
Nói xong những "lời tâm huyết" này, Phù Nam Hoa yên tĩnh chờ trả lời.
Tống Tập Tân im lặng chốc lát, chớp mắt mấy cái, hỏi: "Xong chưa?"
Phù Nam Hoa cười khổ nói: "Nói xong rồi."
Thiếu niên chợt trở mặt, vỗ lên mặt bàn, "Họ Phù kia, cút ngay cho ta! Coi ta là đứa ngốc ba tuổi dễ lừa gạt?! Trước khi các ngươi tiến vào trấn nhỏ, sẽ có ba túi đồng tiền, bỏ một túi tiền mua đường, khi mỗi đắc thủ được một phần bảo bối, bất luận lớn nhỏ, theo lý phải đưa ra một túi. Một túi tiền đồng, nhiều thì ba mươi đồng, ít thì hai mươi, nhưng cái túi tiền bé tí teo của ngươi, bên trong có mười hai đồng hay không?! Buôn bán, ngay cả chút thành tín ấy cũng không có, vậy cũng dám đổi cơ duyên từ trong tay tiểu gia?"
Ngón tay Phù Nam Hoa tăng thêm lực, từ chậm thành nhanh, gõ gõ mặt bàn.
Ngực Tống Tập Tân run lên, đột nhiên thấy khó thở, vẻ mặt đỏ lên, viền mắt xuất hiện tia máu, thiếu niên nhanh chóng đưa một tay, đè lên ngực, tim đập kịch liệt như nổi trống, cốc cốc cốc, quả thật giống như là muốn đánh vỡ lồng ngực.
Phù Nam Hoa từ từ giảm tốc độ của ngón tay, sắc mặt thiếu niên cũng chuyển biến đẹp hơn, Phù Nam Hoa cười tủm tỉm hỏi: "Nếu lần đầu tiên định giá không thành công, vậy ta sẽ ra giá một lần nữa, hai mươi bốn đồng tiền cung dưỡng kim tinh, hồ lô Sơn Tiêu này, bán hay không?"
Tống Tập Tân mồ hôi nhễ nhại do dự, mắt thấy đối phương có động tác, thiếu niên đang nghĩ cách nói xoa dịu tình thế, vị thiếu thành chủ thành Lão Long quen thói được bợ đỡ đã lần thứ hai tăng tốc độ gõ, như một trận mưa rào thình lình xảy ra giữa ngày hè.
Tống Tập Tân hai tay đè ngực, khuôn mặt anh tuấn đã nhăn nhó từ lâu, trong vẻ dữ tợn mang theo một nụ cười tàn nhẫn.
Phù Nam Hoa thiếu chút nữa đã không nhịn được gõ chết thằng nhãi con này cho rồi, thế nhưng cuối cùng dừng lại, mê hoặc của việc từng bước lên trời, chứng đạo trường sinh, vẫn lấn át yêu ghét cá nhân, vì vậy hắn ngừng động tác, buông tha thiếu niên.
Tống Tập Tân há mồm thở dốc, ánh mắt cực nóng, cười khàn.
Phù Nam Hoa không thể hiểu được chuyện này, trong mắt thiếu niên tựa như không có hận ý gì, Phù Nam Hoa thật ra cũng không cảm thấy đây là một chuyện đáng lo lắng, trên đường tu hành, quái thai kỳ nhân kỳ quái rất nhiều, hắn chỉ nghi hoặc hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Tống Tập Tân hô hấp càng lúc càng bình ổn, tựa lưng vào ghế ngồi, lau đi mồ hôi trên trán, ánh mắt rạng rỡ nói: "Ta vừa nghĩ đến tương lai không lâu thôi bản thân ta cũng có thể có bản lĩnh như ngươi, giết người trong nháy mắt, liền thấy hài lòng không gì sánh được."
Phù Nam Hoa cười, không hổ là đồng đạo khiến cho mình luyến tiếc.
Người như thế dễ giao du nhất, chỉ cần vị trí của ngươi tốt hơn so với hắn, cũng có thể là người khó giao du nhất, chỉ cần sơ sảy sẽ bị hắn leo lên đầu.
*Bất bình tắc minh: bất bình ắt sẽ cất tiếng kêu bất mãn và phản kháng.