Hán tử đứng lên, "Ta đã quyết định rồi, con đừng hỏi nhiều." Nguyễn Tú ồ một tiếng. Mãi đến khi bóng dáng Nguyễn Cung biến mất khỏi tầm nhìn, tiểu đồng áo xanh lúc này mới có gan đứng lên, lảo đảo, lau nước mắt trên mặt và mồ hôi lạnh trên trán, lòng còn sợ hãi, yên lặng lẩm bẩm "Đại nạn không chết tất có hậu phúc". Đoàn người đi khỏi lò rèn nhiều huyền cơ, đi qua cây cầu đá mái vòm bắc ngang qua dòng sông, Trần Bình An đột nhiên nói một tiếng cảm ơn với cô
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.