Cũng may lúc ấy Trần Bình An vừa khéo từ lò gốm trở lại trấn nhỏ, nhiều năm qua luôn được Cố thị quan tâm, thế là đi lên đỡ cho mẹ Cố Sán rất nhiều chiêu thức âm hiểm, từ đầu tới cuối, thiếu niên giầy rơm không dám hoàn thủ, Trần Bình An không phải sợ phiền phức, mà là sợ một quyền của mình sẽ đánh chết người. Thiếu niên lúc đó dưới tiếng quát và chửi rủa của Diêu lão đầu, đã đi qua vô số núi non nước biếc, mới mười hai mười ba tuổi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.