Cuối năm trước, tổ phụ đã dẫn huynh đệ bọn họ đi vào một mật thất, nói cho bọn họ một tin tức, Lô gia sắp làm việc cho một quý nhân, đây là phúc lớn bằng trời, nhất định phải cẩn thận làm việc, thành công rồi, Lô gia sẽ biến thù lao thành bàn đạp mà tài bồi cho hai huynh đệ, chỉ cần quý nhân chịu gật đầu, như vậy sau này dưới chân huynh đệ bọn họ sẽ xuất hiện một dương quan đại đạo, một bước lên mây, cuối cùng đạt được vinh hoa phú quý không thể tưởng tượng. Khi đó, hắn mới rõ ràng vì sao mình và đệ đệ từ nhỏ đã phải học rất nhiều loại phương ngôn lạ lùng cổ quái như vậy.
Lô Chính Thuần nhìn Lưu Tiện Dương kia càng ngày càng tới gần cầu hành lang, hắn đột nhiên bắt đầu vô cùng căm hận người này, tên khố rách áo ôm từng bị mình dẫn người chặn đánh ở ngõ nhỏ này, nằm bẹp trên đất như chó chết, nếu không có tên khốn nào đó chạy đến cửa ngõ bên kia kêu “Chết người rồi”, hắn và mấy người bạn đang định làm theo những gì đã hẹn trước đó, sẽ cởi quần ra, cho thiếu niên không thức thời đang nằm trên đất kia một trận mưa rơi xuống đầu. Cho tới bây giờ Lô Chính Thuần cũng không hiểu rõ quý nhân cao cao tại thượng kia vì sao lại nhìn Lưu Tiện Dương nhìn với cặp mắt khác thường, về phần cái gọi là bảo giáp, kiếm kinh gì đó của bọn họ, cái gì Chính Dương Sơn, trường sinh đại đạo, còn có cái gì tranh cơ duyên đoạt khí vận vân vân, Lô Chính Thuần giống như đều nghe hiểu, lại thật ra lại không hiểu gì hết.
Nhưng mà Lô Chính Thuần có thể xác định chắc chắn một việc, hắn vô cùng hy vọng Lưu Tiện Dương sẽ chết ở chỗ này.
Về phần nguyên nhân chân chính, Lô Chính Thuần không dám thừa nhận, cũng không muốn suy nghĩ sâu xa.
Ở sâu trong nội tâm, Lô Chính Thuần tuyệt đối không hy vọng Lưu Tiện Dương ti tiện như chó, nhìn thấy Lô đại thiếu gia vốn là cẩm y ngọc thực, thế mà lưu lạc lại đến bước đường y như họ Lưu hắn.
Còn có chuyện nào nhục nhã hơn nữa chứ.
Người phụ nữ xinh đẹp nhìn về phía đó, lẩm bẩm nói: "Đến rồi."
Thiếu niên cao lớn luôn đánh quyền trên đường đi tới đây, càng lúc quyền càng mạnh, càng đánh càng nhanh, thậm chí thân hình thiếu niên đều bị quyền thế cuốn lấy, hơi lảo đảo.
Ở trong mắt người trong nghề, trong quyền ý vừa chớm thành hình, đã lộ ra một tia phong phạm đại thành cương nhu có đủ.
Con đường quyền pháp Võ đạo có khẩu quyết nhập môn: không có quyền chân ý, trăm năm vẫn đứng ngoài cửa. Ngộ được quyền chân ý, mười năm đánh quỷ thần.
Người phụ nữ xinh đẹp như trút được gánh nặng, quả nhiên, thiếu niên họ Lưu này là người bọn họ muốn tìm, quả thật thiên phú không tầm thường, cho dù là ở trong tiên gia phủ đệ của bọn họ, căn cốt tư chất cũng không thể khinh thường.
Đương nhiên, ở trong thế giới rộng lớn của người phụ nữ xinh đẹp và lão nhân đầu bạc vạm vỡ, số lượng nhiều nhất chính là những người như thế.
Phu nhân xinh đẹp đứng lên, dặn dò Lô Chính Thuần đang ở dưới bậc thang: "Ngươi đi nói với thiếu niên nọ, hỏi hắn muốn cái gì thì mới chịu giao ra khải giáp và bộ sách hai món đồ gia truyền nhà hắn."
Lô Chính Thuần đồng thời xoay người, cũng cúi đầu khom người, dùng loại phương ngôn nào đó mà dân chúng trấn nhỏ tuyệt đối nghe như thiên thư để hồi đáp: "Vâng, phu nhân."
Phụ nhân lạnh nhạt nói: "Nhớ kỹ, khi ngươi nói chuyện với thiếu niên nọ, cần giữ vẻ mặt ôn hoà, chú ý chừng mực."
Cậu bé đưa ngón tay ra, trên cao nhìn xuống, tàn khốc nói: "Nếu hỏng đại sự, bản công tử sẽ lột da rút gân ngươi, đem hồn phách của ngươi luyện chế thành bấc đèn, để ngươi khi đèn tắt, lúc nào trước cũng sống không bằng chết!"
Lô Chính Thuần sợ tới mức rùng mình, cúi người càng thấp, thấp thỏm lo âu nói: "Tiểu nhân tuyệt đối sẽ không làm hỏng việc!"
Tiểu cô nương rốt cuộc cảm thấy đã có cơ hội lấy lại khí thế, cười nhạo nói: "Ở trước mặt phàm phu tục tử này, thì tỏ ra uy phong mười phần, không biết là ai ở trên đường đến đây, bị người trong đồng đạo giáp mặt mắng là thứ con hoang cũng không dám đánh lại."
Lão nhân vạm vỡ ngay từ đầu đã không ưa gì đôi mẫu tử làm màu kia,vì thế bồi thêm một câu, "Tiểu thư nói sai rồi, nào phải không dám đánh lại, rõ ràng là không dám cãi lại."
Cậu bé mặc áo khoác màu đỏ, nghiến răng nghiến lợi, nhìn chăm chằm cô bé, sa sầm sắc mặt, nhưng cũng không nói gì hung ác, cuối cùng trái lại còn nhoẻn miệng cười, rất là sáng lạn.
Vị phu nhân kia trước sau vẫn giữ tầm mắt nơi con đường phía trước, sắc mặt bình thản nhẹ nhàng, về phần trong lòng bà có nảy sinh khúc mắc hay không, có trời mới biết.
Tiểu cô nương hừ lạnh một tiếng, chạy xuống bậc thang, ngồi xổm bên dòng suối, cúi đầu nhìn cá bơi trong nước.
Ngẫu nhiên có cá chép kết bè kết đội, bơi qua trong tầm mắt của nàng, số lượng không biết, đỏ xanh hai sắc đều có.
Một số lão nhân nhiều tuổi trên trấn nhỏ, khi nói chuyện phiếm ở dưới gốc hòe già, thường xuyên nói vào thời điểm thời tiết giông tố, bọn họ đi qua cầu hành lang, đều từng nhìn thấy dưới cầu có một con cá chép đuôi ánh vàng rực rỡ bơi ra.
Chỉ là có lão nhân nói cá chép màu vàng kia kích thước chỉ chừng bàn tay, nhưng lại có người nói cá chép kỳ quái kia thật sự rất lớn, ít nhất cũng phải to bằng nửa người, quả thực là sắp thành tinh rồi.
Có nhiều cách nói, các lão nhân cãi tới cãi lui cho nên đám nhỏ nghe chuyện xưa cũng không ai thèm quan tâm.
Lúc này, tiểu cô nương nhìn dòng suối nhỏ trong suốt thấy đáy kia, hai tay ôm má, nhìn không chớp mắt.
Lão nhân đầu bạc ngồi ở bên người nàng, nhẹ giọng cười nói: "Tiểu thư, nếu Lô gia không nói sai, phần đại cơ duyên này đã rơi vào túi người khác."
Tiểu cô nương quay đầu, nhếch miệng cười nói: "Viên gia gia, nói không chừng có hai con!"
Rồi cô bé cười rộ lên, lộ ra cảnh tượng buồn cười khi khuôn mặt thiếu một cái răng cửa.
Tiểu cô nương nhanh chóng ý thức được điểm này, vội đưa tay che miệng lại.
Lão nhân nhịn cười, giải thích: "Giống loài giao long nếu chưa qua sông, thì rất chú ý đến chuyện phân chia địa bàn, không cho phép đồng loại tới gần. Cho nên. . ."
Tiểu cô nương ồ một tiếng, một lần nữa quay đầu lại, hai tay ôm má ngây người, lẩm bẩm nói: "Lỡ đâu có thì sao."
Lão nhân ở bên cạnh tiểu cô nương vẫn luôn giữ khuôn mặt hiền lành, lần đầu tiên toát ra thần sắc trưởng bối uy nghiêm, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô gái, trầm giọng nói: "Tiểu thư, nhớ lấy, hai chữ 'lỡ như' này, chính là tử địch cuối cùng của chúng ta, tuyệt đối không được mang tâm lý cầu may! Tiểu thư người tuy là thân kim chi ngọc diệp. . ."
Tiểu cô nương rút một bàn tay ra, ra sức khua tay, hồn nhiên giận dỗi nói: "Biết rồi biết rồi, Viên gia gia, lỗ tai ta nghe muốn chai luôn rồi."
Lão nhân nói: "Tiểu thư, ta đi xem động tĩnh bên kia, đối phương tuy là minh hữu trên danh nghĩa của Chính Dương Sơn chúng ta, nhưng mà bản tính phẩm hạnh một đời con cháu nhà đó, à thôi không nhắc tới nữa, đỡ phải ô uế lỗ tai tiểu thư."
Cô bé chỉ là phất tay đuổi người.
Lão nhân đành phải bất đắc dĩ rời đi.
Vị lão nhân vạm vỡ này thân phận như là gia nô, hai tay rũ gối, lúc đi đường, phía sau nhô lên, như vác vật nặng mà đi.
Bé gái vẫn ngồi bên bờ suối, đột nhiên ra sức xoa xoa mắt.
Cô bé phát hiện mực nước của dòng suối nhỏ rõ ràng bắt đầu chậm rãi dâng lên, mắt thường có thể thấy được!