Thiếu nữ áo đen đi vào sâu ở trong ngõ nhỏ, thỉnh thoảng sẽ có nhà treo đèn lồng đỏ ăn mừng, so với những người khác, thiếu nữ mang mạng che mặt không được gia tộc nào chào đón, không có dây mơ rễ má gì, cô cứ cô độc như vậy mà xông vào trấn nhỏ.
Ngõ nhỏ cách đó không xa, có một người thiếu niên áo gấm đang đứng, hai tay đang nâng lên một ngọc tỷ màu xanh, cỡ bằng bàn tay, điêu khắc long bàn hổ cứ, dưới ánh mặt trời, rạng rỡ lấp lánh, trong ngọc tỷ mơ hồ có từng tia sáng mờ sáng lên. Thiếu niên áo gấm ngẩng đầu híp mắt nhìn chí bảo trong tay, vẻ mặt say mê.
Ở bên cạnh hắn, có một lão nhân cao to quỳ một gối xuống, đang dùng tay áo tỉ mỉ lau chùi bùn đất trên giày của thiếu niên.
Ánh mắt của thiếu niên áo gấm, thật ra từ lâu đã phát hiện ra thiếu nữ kỳ quái, đội một chiếc nón che mặt kiểu dáng bình thường, bên hông mang một thanh đao vỏ xanh, bước tiến trầm ổn, rõ ràng có thể thấy, cô ấy tuyệt đối không phải là người địa phương trong trấn nhỏ.
Chỉ có điều thiếu niên áo gấm không thèm để ý, vẫn đang chăm chút ngắm nhìn ngọc tỷ cổ xưa ngàn năm, ở sâu trong nội tâm, hắn thậm chí hy vọng thiếu nữ nảy sinh ý niệm đoạt bảo trong đầu, bằng không thì quá nhàm chán rồi.
Dù sao hắn đã lấy được được hai món đồ, thu hoạch phong phú, vượt xa dự đoán, nếu thật sự không còn chuyện gì để làm, hắn cũng chỉ đành mang theo lão nô rời đi, đối với vị thiếu niên này mà nói, sẽ cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó.
Đã tốt hơn nhiều so với lúc hắn ở trong ngôi nhà cách trấn nhỏ vạn dặm, trên người mặc một bộ cửu mãng đại bào màu hoàng kim, chỉ tiếc, từ đầu đến cuối thiếu mất một vuốt. (Cửu mãng đại bào tức mãng phục: một thứ phẩm phục có hình thêu giống như con rồng mà kém rồng một cái vuốt.)
Tới trấn nhỏ này, mỗi người được chọn có thể mang theo ba tín vật, lần lượt bỏ vào ba túi gấm, trước đó giao cho người trông cửa một túi, thuộc khoản phí qua đường phải móc ra, mặc kệ người trông cửa thân phận cao thấp ra sao, bất luận cửa thành rách nát ra sao, cho dù có là quân chủ một quốc gia, hoặc là tổ sư một tông tới đây, cũng phải ngoan ngoãn dựa theo quy tắc này. Hai túi gấm còn lại, có nghĩa là được phép mang tối đa hai bảo vật ra khỏi trấn nhỏ, bằng không mặc kệ ngươi ở chỗ này cướp đoạt được mười món, trăm món bảo bối, cũng phải lần lượt trả lại. Tín vật trong túi, là ba loại đồng tiền có hình dạng và cấu tạo đặc thù, lần lượt là tiền trấn áp tà ma treo trên xà nhà khi mừng tân gia, tiền đón xuân mà hoàng cung treo trên bùa đào hàng năm, cùng với tiền cung dưỡng cho tượng Thành Hoàng cầm trong lòng bàn tay, nói là đồng tiền, thật ra tính chất là kim tinh quý hiếm dị thường, đối với đại đa số phàm phu tục tử "dưới chân núi" mà nói, ngay cả bạc ròng quan gia còn không thường xuyên được thấy, huống chi là một túi "hoàng kim " nặng trịch, quả thật đủ để cho người cam tâm tình nguyện tới chào hàng đồ gia truyền.
Trên đường thiếu niên áo gấm đã nghiên cứu về ba loại đồng tiền không thấy ghi trong chính sử này, nhưng cũng không suy nghĩ ra bất luận môn đạo gì.
Thiếu nữ trước đó cả người tản ra một loại khí tức lạnh lùng nghiêm nghị đang đi thẳng tới, không coi hai người chủ tớ trong ngõ nhỏ ra gì.
Thiếu niên áo gấm tạm thời thay đổi chủ ý, cất món ngọc tỷ kia vào một chiếc túi vải đã chuẩn bị trước, đeo ở bên hông, nhưng vẫn đứng giữa ngõ nhỏ không muốn nhường đường.
Lão nhân với thân hình cao lớn, làn da trắng nõn cũng đứng lên, giọng nói the thé ôn hòa nhỏ giọng nhắc nhở: "Điện hạ, người này là một luyện gia tử đã đăng đường nhập thất, không thể coi thường. Nếu như ở bên ngoài trấn nhỏ, tất nhiên không cần lưu ý. Thế nhưng ở đây, chúng ta là những thể phách đi con đường võ đạo khí lực thuần túy, lúc nào cũng phải chịu sự áp chế của thế giới này, cực kỳ khó chịu. Chỉ cần toàn lực vận chuyển khí tức, khiếu huyệt mở rộng ra, sẽ như Giang Hải chảy ngược, khiếu huyệt kinh mạch sẽ hồng thủy tràn lan, càng không thể vãn hồi, đến lúc đó chúng thần chết là chuyện nhỏ, an nguy của điện hạ mới là chuyện lớn. Nếu như vì chúng thần chiếu cố không chu toàn, khiến cho sự nghiệp thiên thu tu đạo của điện hạ xảy ra chút sơ suất, sau khi trở về lão đây làm sao ăn nói được với bệ hạ và nương nương?
Thiếu niên áo gấm bỡn cợt: "Ngô gia gia, sau khi ngươi xuất cung, trở nên nói nhiều rồI đó. Trước đây ở trong cung, ngươi quanh năm suốt tháng cũng chỉ nói đi nói lại có mấy câu, con không bằng con vẹt mà tỷ tỷ ta nuôi.”
Lão nhân tự xưng "Chúng thần" lộ ra vẻ khúm núm từ trong xương, nhất là niềm vinh dự từ tận đáy lòng, chỉ có thể là hoạn quan trung thành trong cung.
Lão thấy vị tiểu chủ nhân này dường như không hiểu hàm ý của mình, đành phải nói trắng trợn thêm: "Điện hạ, người ở trong ngõ nhỏ này đã có thể tạo thành uy hiếp đối với điện hạ."
Thiếu niên áo gấm lười biếng cười nói: "Tuy rằng ta đã sớm nghe nói trên đường tu hành, tam giáo cửu lưu ngư long hỗn tạp, rất nhiều tà môn ma đạo, bàng môn tả đạo càng nhiều, thế nhưng ta và cô ta chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, cô ta lại muốn nổi máu tham tài, giết người đoạt bảo? Khả năng không cao đúng không? Nếu như người người 'trên núi' đều như vậy, chẳng phải là đã sớm thiên hạ đại loạn?"
Lão nhân thở dài, vương triều dưới chân núi và tiên gia trên núi, hai bên bằng mặt không bằng lòng, thật ra là lập trường nước sông không phạm nước giếng.
Thiếu niên áo gấm có chút nản lòng thoái chí, "Được rồi được rồi, đổ món nợ cỏn con này lên đầu một nha đầu, không phải hành vi của đại trượng phu."
Thiếu nữ đi tới trước người hắn, tay trái đè chuôi đao lại.
Thiếu niên áo gấm cười cười, nghiêng thân, ý bảo thiếu nữ đi trước.
Thiếu nữ áo đen cũng hơi thả chậm bước chân, hơi nghiêng người, ánh mắt sau mạng che mặt tràn ngập đề phòng cảnh giác.
Lão hoạn quan phát hiện thiếu nữ dùng vải bông băng bó hai tay bị thương, không kìm được chau mày.
"Làm càn!"
Chợt lão nhân gầm lên một tiếng, như sấm mùa xuân, hai chân giống như trượt đi, bóng người cao to đã đi tới trước người thiếu niên áo gấm, lão nhân nhẹ nhàng kê lưng một cái, dùng lực đẩy thiếu niên vào vách tường ngõ nhỏ, đồng thời tay trái mở ra.
Lòng bàn tay truyền đến một tiếng va đập nặng nề.
Thì ra là có người dùng cục đá làm ám khí, ném tới bên đầu của thiếu niên áo gấm.
Thanh thế kinh người, lực đạo hầu như đủ để đâm xuyên qua một bức tường.
Lão nhân bóp nát hòn đá cỡ nắm tay trong lòng bàn tay, cũng không lao về hướng tên thích khách kia, mà là tay phải ra một quyền hướng về thiếu nữ áo đen.
Thiếu nữ nắm đao không chút do dự, tránh áp lực mạnh mẽ rút đao ra khỏi vỏ của bản năng, mà là nghiêng đầu, vừa vặn tránh thoát một quyền cương mãnh.
Quyền phong mãnh liệt, trong nháy mắt thổi loạn lớp sa mỏng che mặt của thiếu nữ.
Lão nhân cao to biến quyền thẳng thành quét ngang, nắm tay vừa lúc đập đầu của thiếu nữ.
Quyền thế xoay chuyển như ý, không hề ngưng trệ.
Thiếu nữ đành phải vội vàng giơ lên hai tay, mu bàn tay đặt chồng lên nhau để, che lấy tai, bày ra tư thái phòng ngự chữ thập giao nhau, che chắn phía trước đường quyền. Khoảnh khắc sau, cả người thiếu nữ lui ra ngoài hơn mười bước.
Thiếu nữ nhẹ nhàng phun ra một ngụm khí đục, giơ bàn tay được quấn vải bông đang thấm ra nhiều máu tươi hơn, chỉnh sửa lại mạng che mặt đã hơi nghiêng lệch.
Cô thấy hơi tức giận.