A Lương cười tự giễu nói: “Có phải cảm thấy A Lương ta là ăn no rửng mỡ hay không? Hoặc là mặt người dạ quỷ, bụng đầy ý nghĩ xấu?” Nhưng hắn không đợi Trần Bình An nói gì, rất nhanh thôi hắn đã tự hỏi tự đáp: “Ta nào có rảnh rỗi vậy chứ, A Lương ta là một đại nhân vật, phải bận rộn lắm đúng không.” Trần Bình An gác hai chân lên ghế dài, lười biếng ngồi xếp bằng, hai tay chống cằm, hỏi: “A Lương, có phải bởi ta và Tề tiên sinh quen...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.