Một mình A Lương bước đi theo hướng trên sườn núi, trời mưa đất trơn, thiếu chút nữa lảo đảo ngã sấp xuống, vội vàng làm bộ làm tịch bày ra vài chiêu quyền cước, coi như đang làm nóng người để xuất kiếm. Kết quả bóng người A Lương vừa biến mất ở tầm nhìn, bất ngờ trời mưa to lên, không chút dấu hiệu, làm người ta không kịp trở tay. Trần Bình An mở mắt ra, nhìn thấy con lừa dưới cây cách đó không xa, nghĩ một chút, đứng dậy nói: “Ta đi tìm A Lương.”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.