Trần Bình An sững sờ tại chỗ, đạo nhân trẻ tuổi cũng ngẩn người, "Ngây ngốc ra làm gì, bế cô nương đó lên đưa vào giường trong phòng đi!"
Trần Bình An không chút động đậy hỏi, "Sau đó?"
Đạo nhân hùng hồn nói: "Đương nhiên là trước tiên thay cho cô ấy bộ quần áo sạch, sau đó ra hiệu thuốc hốt vài vị dược liệu bổ khí dưỡng nguyên, cho đến lúc đó, cần bần đạo tự mình xuất sơn, thi triển thân thủ."
Trần Bình An sầm mặt xuống hỏi: "Sau khi cô nương này tỉnh lại, có khi nào tôi bị nàng ta đánh chết hay không?"
Đạo nhân trẻ tuổi nói như đinh đóng cột: "Không đâu! Cậu là ân nhân cứu mạng của cô ấy, thế gian sao lại có người vong ân phụ nghĩa như vậy?!"
Trần Bình An im lặng không lên tiếng.
Đạo nhân ho khan một tiếng, khí thế đột nhiên giảm xuống, "Đại khái không đâu nhỉ?"
Trần Bình An thở dài, dò hỏi: "Nhà bên cạnh có một cô nương tên là Trĩ Khuê, để cho cô ấy làm việc này được không?"
Đạo nhân trẻ tuổi bất đắc dĩ nói: "Không thể, vấn đề mấu chốt ở chỗ này."
Trần Bình An cũng không kỳ kèo nữa, ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay gãi đầu.
Đạo nhân trẻ tuổi đột nhiên hỏi: "Cậu có gì muốn hỏi hay không? Vấn đề cậu hỏi, bần đạo chưa chắc có thể giải thích toàn bộ nghi hoặc, nhưng sẽ tận lực chọn ra một ít có thể trả lời được, thế nào?"
Trần Bình An thở dài, đứng dậy nói: "Trước tiên cứu người đã."
Đạo nhân trẻ tuổi tươi cười rạng rỡ, "Tốt!"
Hắn lặng yên phất tay áo, áp chế thật chặt thanh phi kiếm đang rục rịch trong vỏ.
Trần Bình An cõng thiếu nữ vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt cô trên chiếc giường ván gỗ có chăn đệm, tấm ván giường lúc trước bị Lưu Tiện Dương ngồi xuống làm gãy vừa sửa chữa xong không bao lâu, dưới giường chèn một băng ghế.
Đạo nhân trẻ tuổi cùng bước vào cánh cửa, nhìn quanh bốn phía, nhà chỉ có bốn bức tường, không thêm được cái gì.
Đạo nhân trẻ tuổi vỗ đầu, đi ra cửa lấy giấy bút, chuẩn bị ghi phương thuốc để cho thiếu niên đi lấy thuốc.
Sau khi trở lại gian nhà, đạo nhân trẻ tuổi lắc đầu, cố ý không nhìn tới giường gỗ bên kia, nghĩ thầm thiếu niên bần hàn này chắc như ván đã đóng thuyền, tự mình gánh chịu hậu quả.
Thì ra thiếu niên ngồi ở mép giường, đã tháo mạng che mặt của thiếu nữ áo đen, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt đã khô máu.
Cái gọi là thất khiếu chảy máu, đại khái là nói về hình ảnh dưới mí mắt thiếu niên.
Thiếu niên vội vã đứng dậy, trước tiên cầm cái ghế từ bên cạnh bàn đặt ở bên giường, sau đó bước nhanh tới một góc tường, bên kia có một giá gỗ nhỏ có nồi chén thau chậu được xếp ngăn nắp, bên cạnh giá gỗ, có một lu nước được đậy bởi một tấm ván gỗ để đuổi ruồi muỗi, trong chậu là nước lấy từ giếng Thiết Toả trong ngõ Hạnh Hoa bên kia, thiếu niên cầm lấy chậu nước và một gáo múc nước, ngồi xổm bên cạnh lu nước, nhanh chóng múc nước từ trong lu đổ vào chậu, sau đó lấy một miếng vải bông sạch sẽ vắt lên miệng chậu, bưng đến đặt trên ghế bên cạnh giường, bắt đầu lau chùi vết máu cho thiếu nữ đã tháo nón che mặt.
Đạo sĩ trẻ tuổi quay đầu, vung tay lên chỉ, "Bên phố Phúc Lộc có tiệm thuốc bắc nhỏ, cậu cầm phương thuốc này đi hốt thuốc đi."
Thiếu niên nghi hoặc nói: "Không phải lúc nãy đạo trưởng nói…"
Đạo nhân trẻ tuổi vẻ mặt ngây thơ, chớp mắt mấy cái nói: "Đúng vậy, bần đạo nói cậu đi bốc thuốc thì cẩn thận một chút, không nên rêu rao gây chú ý, tránh để dư luận xôn xao, hủy hoại danh tiếng của cô nương này."
Trần Bình An à một tiếng, vừa giặt miếng vải bông vừa hỏi: "Đạo trưởng có tiền bốc thuốc hay không?"
Đạo nhân trẻ tuổi nhất thời khẩn trương, "Cậu không có?"
Trần Bình An đặt chậu nước lên bàn, không biết từ chỗ nào lấy ra một đồng tiền vàng, nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn, "Đạo trưởng, tôi dùng thứ này đổi đồng tiền bình thường với ông, về phần đổi như thế nào, tùy đạo trưởng định đoạt."
Đạo nhân trẻ tuổi tự định giá một chốc, "Đồng tiền trên bàn này đã đủ mua thuốc. Bây giờ bần đạo đi lấy tiền cho cậu."
Rất nhanh thôi đạo nhân cầm về một túi tiền bình thường, còn có chút bạc vụn, giao hết cho Trần Bình An.
Trần Bình An căn dặn: "Chậu nước này, lát nữa quay về tôi sẽ thay, đạo trưởng không cần giúp, Tống Tập Tân ở sát vách rất thích nhiều chuyện, để cho hắn nhìn thấy, không tốt."
Đạo nhân trẻ tuổi trịnh trọng nói: "Trần Bình An, lẽ nào cậu không có vấn đề gì muốn hỏi?"
Trần Bình An đứng tại chỗ, như thể so sánh giữa đồng tiền và bạc vụn, sau khi trong lòng hiểu rõ, cẩn thận cất đi, đưa mắt tỏ ý ra ngoài nói chuyện, hai người sau khi đi ra ngoài cửa rồi, thiếu niên giầy rơm ngẩng đầu, chậm rãi nói: "Tôi biết các người không phải người thường, Diêu lão nhân hồi đó uống say đã từng nói, trấn nhỏ chúng ta khác biệt với những nơi tầm thường, khắp nơi đều kỳ quái, người người đều kỳ quái, nhưng mà kỳ quái chỗ nào, Diêu lão nhân cũng không nói rõ ràng, tôi đương nhiên càng không hiểu. Lần này Cố Sán nói vị thuyết thư tiên sinh kia dùng một cái chén bình thường mà có thể đổ ra cả một giếng nước, Cố Sán tuy rằng rất hay gây chuyện, nhưng chuyện này, tôi biết hắn không có nói sai. Giống như. . ."
Thiếu niên dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Tựa như ngày hôm nay có một nữ nhân vóc người rất cao, ở ngoài ngõ nhỏ này, nàng ta lấy ngón tay búng vào đầu tôi, bàn tay thì vỗ vào ngực tôi một cái, cuối cùng nàng ấy nói tôi sắp chết rồi, tôi biết những gì nàng ấy nói là thật."
Đạo trưởng trẻ tuổi sắc mặt trầm trọng.
Trần Bình An cuối cùng nói: "Đạo trưởng nói lá bùa ông vẽ, sau khi đốt đi sẽ có thể mang vận may tới cho cha mẹ tôi, tôi thật sự tin tưởng đạo trưởng. Cho nên đạo trưởng tìm tới cửa, nói muốn tôi cứu người, tôi không nói gì thêm, thế nhưng tôi hy vọng đạo trưởng đáp ứng một việc, nếu như đáp ứng, kế tiếp đạo trưởng mặc kệ muốn tôi làm cái gì, đều không thành vấn đề, nếu như đạo trưởng không đáp ứng, lần này đi hốt thuốc, giúp đạo trưởng nấu thuốc xong, tôi sẽ đuổi người."
Đạo nhân hỏi: "Điều kiện gì, cậu nói xem."
Thiếu niên luôn tạo cho mọi người ấn tượng bình ổn lão luyện, lại đột nhiên có chút thấp thỏm, hồi đáp: "Cha mẹ ta qua đời quá sớm, lúc đó ta rất nhỏ, không biết vì sao, rất nhiều chuyện khi còn bé, ta đều nhớ kỹ, chỉ là dáng dấp của cha mẹ ta, luôn luôn mơ mơ hồ hồ, không nhớ rõ. Sau này ăn cơm bách gia một thời gian, dựa vào hàng xóm láng giềng mới sống sót, có một lần ta vô ý thấy nghe người ta nói, nói tôi là sinh ra vào ngày mùng năm tháng năm đó, nghe khẩu khí bọn họ, hẳn không phải một ngày may mắn, sát vách có người còn nói thẳng thừng hơn…"
Thiếu niên một mực vòng vo, dừng lại mấy lượt, rốt cục nói thẳng vào chủ đề, cúi đầu, ngữ khí nặng nề, "Sau khi giúp đạo trưởng cứu người, nếu như, tôi nói là nếu như, nếu như tôi đột nhiên chết đi, đạo trưởng có thể giúp tôi kiếp sau đầu thai, vẫn được làm con của cha mẹ tôi hay không?"
Đạo nhân trẻ tuổi im lặng không nói.
Trần Bình An nhếch miệng cười, lắc đầu, "Không được thì thôi. Quả thật, trên đời này nào có chuyện như vậy, là tôi làm đạo trưởng khó xử rồi."
Đạo nhân cười khổ nói: "Vậy vị cô nương kia làm sao?"
Trần Bình An bỗng nhiên xoay người, đưa lưng về phía đạo nhân, vung nắm tay lên, lần đầu nói đùa: "Nàng ấy xinh đẹp như vậy, không cứu là kẻ ngu si!"
Đạo nhân trẻ tuổi nhìn thiếu niên giầy rơm giả vờ ung dung cửa đẩy rời đi.
Thiếu niên đi đến ngõ Nê Bình, hình như nhớ tới ai, thoáng cái rơi lệ đầy mặt.