Cho nên sau khi cha mẹ thằng bé mất rồi, trong nhà không còn tiền, thậm chí những món đồ cha hắn đem về cho, đều cầm đến những nơi khác trong trấn nhỏ tìm đám bạn cùng lứa đổi thức ăn…
Phụ nhân nói đến đây, lão nhân rốt cục mở miệng nói, "Mùng năm tháng năm? Có vẻ thú vị, để ta tính thử."
Năm ngón tay bấm tay niệm chú, như tay áo có Càn Khôn.
Thấy phụ nhân đờ ra, lão nhân cười nói: "Ngươi nói tiếp đi."
Phụ nhân à một tiếng, "Niệm tình hàng xóm nhiều năm như vậy, những người trong ngõ Nê Bình, tuy rằng không dám đem Trần Bình An về nhà mình, nhưng cũng thường cứu tế một chút cho hắn, đem vài chén cơm và đồ ăn qua, chút việc nhỏ ấy vẫn có thể làm được. Lòng người đều là bằng thịt, nói thật, nếu như không phải thằng bé có ngày sinh thật sự làm cho người ta sợ hãi, bằng không thì không ai mà không yêu thương đứa bé hiểu chuyện như vậy. Đương nhiên, nói đi cũng phải nói lại, láng giềng cũng có người không phúc hậu, một vài người xấu bụng, thích trêu ghẹo đứa nhỏ kia, làm hại nó cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đi làm học đồ thợ lò, phải biết rằng mẫu thân hắn trước khi chết, muốn đứa nhỏ phải hứa với mình, tương lai dù cho làm một tên ăn mày, cũng tuyệt đối không được đi tới lò gốm. Một đứa nhỏ hiếu thuận nghe lời như vậy, có thể khiến hắn vi phạm lời thề, chắc chắn không phải chuyện bình thường."
Lão nhân hỏi: "Cha mẹ của thiếu niên, tính danh và ngày sinh tháng đẻ của hai người đó, ngươi có biết hay không?"
Phụ nhân chỉ nói biết tên, ngày sinh tháng đẻ thì không ai biết được. Lão nhân nói không sao, sau một lát, cười lạnh nói: "Chút tài mọn, mưu mẹo nham hiểm!"
Phụ nhân không hiểu ra sao.
Lão nhân giải thích nói: "Nam tử kia chết oan chết uổng, hơn phân nửa là trong lúc vô tình biết được bí mật của trấn nhỏ, đáng tiếc vận khí không bằng nhà các ngươi, tổ tiên không nhiều phúc đức bằng nhà các ngươi, cuối cùng nam nhân vì an nguy của con trai hắn, len lén đập nát món đồ sứ bổn mạng, việc này tất nhiên khiến cho một tông môn nào đó ngoài trấn nhỏ chịu thiệt, đây chính là một khoản đầu tư lớn, một người thợ lò nhỏ, làm sao bồi thường nổi, cũng chỉ đành lấy mạng ra đền, một mạng không đủ, thì thêm mạng của người vợ, nói đến buồn cười, đại khái là thợ lò gốm chết, đối với vài người mà nói thì quá nhỏ nhoi, thật sự lười tiêu hao tinh lực dư thừa, cho nên thi triển pháp thuật che giấu mới sơ sài như vậy, đúng là quá coi nhẹ rồi.
Phụ nhân sắc mặt buồn bã.
Lão nhân liếc mắt xuyên thủng tâm tư của phụ nhân, cười hỏi: "Sao hả, hổ thẹn đổi ý?"
Phụ nhân lộ ra nụ cười sầu thảm, "Có hổ thẹn thật, chung quy là ta nhìn đứa nhỏ lớn lên, chắc chắn thấy hổ thẹn, thế nhưng muốn nói đổi ý, tuyệt đối không có!"
Lão nhân gật đầu nói: "Đã nhìn ra được."
Phụ nhân lẩm bẩm: "Nếu như đổi thành mẹ của Trần Bình An, đứng ở vị trí hiện tại của ta, ta tin nàng ta cũng phải làm như vậy."
Lão nhân lắc đầu nói: "Vậy thì chưa chắc."
Phụ nhân không chút suy nghĩ lớn tiếng nói: "Nàng ta khẳng định sẽ làm như vậy!"
Lão nhân cũng không tức giận hành vi vô lễ của đối phương, chỉ cảm khái nói: "Đáng thương thay cho tấm lòng của bậc cha mẹ trong thiên hạ."
————
Thiếu niên giầy rơm ngồi trước cửa, "Ninh cô nương, ta có thể hỏi cô một vài sự tình hay không?"
Thiếu nữ áo đen tựa tường, ngồi xếp bằng, đao nhỏ đặt ở trước chân, "Đương nhiên. Thế nhưng những gì liên quan đến cơ mật và riêng tư, ta sẽ không trả lời."
Trần Bình An hỏi: "Các người tới nơi này, bình thường sẽ ở lại bao lâu mới rời đi?"
Thiếu nữ nhíu nhíu mày, "Không nhất định, có vài người vận khí tốt, có thể ra đi ngay trong ngày, có vài người vận khí kém, cả đời ở chỗ này. Nếu như nhất định muốn ta đưa ra một suy đoán, cũng được, thế nhưng chưa chắc chuẩn xác, tự ngươi xem xét mà làm, ví dụ như tám người chúng tôi, một nhóm tám người, hai người thuộc về loại nhà giàu, kẻ ngốc nhiều tiền, nhìn bọn họ không giống như sẽ tới lui vội vàng, nên có thể sẽ ở lại một vài ngày trong trấn nhỏ, tên công tử mang theo ngọc bội, có lẽ sẽ thuận lợi hơn một chút, có một tên đại ngốc, một lòng một dạ đối phó cái giếng nước kia, có thể thực hiện được hay không, phải xem lão thiên gia có thưởng cho hắn chén cơm này hay không."
Trần Bình An truy vấn: "Còn một người nữa thì sao?"
"Ai?"
"Cũng là nữ nhân vóc dáng cao cao, tuổi không lớn lắm."
"Ngươi thích nàng ấy?"
Trần Bình An cười cười, căn bản không trả lời.
Thiếu nữ áo đen đại khái cũng hiểu được mình nói ra một câu đùa khá vô duyên, thần sắc nặng nề, "Thật ra ta nghe được ngươi và Lục đạo trưởng nói chuyện phiếm, ngươi và cô ta có ân oán, cho nên muốn… báo thù?"
Cô thở dài, "Khuyên ngươi một câu, trong mắt của những người trên đỉnh núi, những người ở lưng chừng núi giống như ngươi, thật ra không có gì khác biệt với người ở chân núi, không phải người ta mắt cao hơn đầu, mà là bọn họ quả thật có tư cách coi thường các người, sau khi tới 'nơi mạt pháp', không nói nữ tử của Vân Hà sơn, mà chỉ cần cậu bé mặc áo khoác màu đỏ kia thôi, nó đánh một quyền vào ngực ngươi, cũng có thể khiến ngươi phải nôn ra một chén máu lớn, trái lại ngươi dùng sức đánh hắn một quyền, không dám nói gãi ngứa, nhưng tối đa cũng khiến cho hắn cảm thấy một trận bực mình, tuyệt đối không tổn thương được phủ tạng. Về phần nguyên nhân, rất khó nói rõ, chủ yếu là do ta không giỏi phân tích chuyện này.”
Trần Bình An đưa lưng về gian nhà, nhìn phía cửa, nói: "Ta muốn biết, vì sao cô ta lại muốn giết ta, rõ ràng chúng ta mới lần đầu tiên gặp mặt."
Thiếu nữ nghĩ nửa ngày, mới mở miệng nói: "Nàng ta chưa chắc là loại người lạm sát vô tội, nói như thế nào nhĩ, trên đường tu hành, trèo non lội suối, có rộng có hẹp, có Dương quan đạo, có cầu Độc Mộc, đi nhanh chân, không cẩn thận giẫm chết một con kiến, đói bụng bắt mấy con cá trong Trường Giang và Hoàng Hà, đạo pháp có chút thành tựu, tùy ý thi triển ra, ngộ sát chim rắn, đều có thể. Ta nói không dễ hiểu lắm, ngươi nghe rồi hiểu được ý của ta chứ?"
Trần Bình An ừ một tiếng, nói: "Đại khái đã hiểu."
Sau đó thiếu niên có chút nặng nề, một lần nữa nhìn về cửa.
Thật ra hắn không hiểu một chút nào hết, không hiểu vì sao những người đó, có thể xem tính mạng của người khác không ra gì.
Rất lâu sau đó, Trần Bình An quay đầu cười nói: "Nếu như cô nương không chê, thì ở trong này được rồi. Nếu muốn cái gì, cứ việc nói."
"Vậy còn ngươi?"
"Ta có quen một người, hai ngày nay sẽ đến chỗ hắn ở, cô không cần lo lắng, hắn tên Lưu Tiện dương, là bạn… bạn tốt của ta!"
Thiếu nữ nhìn bóng lưng gầy yếu bên cánh cửa, cười nói: "Cảm ơn!"
Thiếu niên nhếch miệng cười, lắc đầu, không nói lời khách sáo gì. Hắn do dự chốc lát, cuối cùng rốt cục lấy dũng khí, lần thứ hai quay đầu nói: "Ninh cô nương, nếu có một ngày ta không về được, cô đem túi tiền vàng này của ta giao cho Lưu Tiện Dương, nhờ hắn ta sau này giúp ta chăm sóc cho ngôi nhà này, cũng không cần quét dọn, thỉnh thoảng tu sửa một chút, thêm chút ngói mới, không cho nó dột mưa là được, còn nữa đừng để sập tường, cửa cũng đừng quá nát. Nếu như có thể tới đêm ba mươi, tới cửa dán môn thần và câu đối xuân là tốt nhất! Nếu như cảm thấy chuyện này quá phiền phức, không làm cũng không sao."
Thiếu nữ thấy lúc Trần Bình An nói đến môn thần và câu đối xuân, trong ánh mắt thiếu niên lóe lên ánh sáng khác lạ.
Rất dễ nhận thấy, cô nhi của ngõ Nê Bình này mong lễ mừng năm mới, trên cửa nhà có thể có môn thần, trên cửa có thể có câu đối xuân, đã mong ước rất nhiều rất nhiều năm.
Cha mẹ mất đi bao nhiêu năm thì mong ước bấy nhiêu năm.
Cho nên khi thiếu niên đã không còn lo lắng, cũng không còn khúc mắc, nhẹ nhàng thở ra một hơi khí đục, vỗ vỗ đầu gối, chậm rãi đứng lên.
Phi kiếm bên trong vỏ gác trên mặt bàn trong phòng chợt rung lên.