Mục lục
Kiếm Lai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phù Nam Hoa lúc đi ra khỏi phòng, phát hiện tỳ nữ thanh tú tú, đang ngồi trên băng ghế trong sân, cầm trong tay một trái bắp, đang cho gà ăn, gà mái mang theo một bầy gà con, cúi đầu mổ.

Sau khi nhìn thấy nàng ấy, Phù Nam Hoa mỉm cười, thiếu nữ không biết là tính cách ngại ngùng, hay là trời sinh lạnh lùng, chỉ nhếch khóe miệng, coi như là đáp lễ.

Sau khi Phù Nam Hoa mở cửa sân ra, phát hiện Thái Kim Giản đang đợi, vẻ mặt không mấy hào hứng, hắn xoay người đóng cửa lại, xuyên qua khe cửa dần dần chật hẹp, thấy một dung nhan ngẩng đầu nhìn sang, Phù Nam Hoa đột nhiên phát hiện nha hoàn này, vốn chỉ là một thiếu nữ nghèo hèn đầy người bùn đất, vậy mà lại có một đôi mắt không tầm thường, làm nổi bật con người giống như hoa nở vào đầu mùa xuân. Có điều Phù Nam Hoa cũng không suy nghĩ nhiều, nữ tử tư sắc xuất chúng, Hoàn phì Yến sấu phong tư yểu điệu, đối với thiếu chủ thành Lão Long mà nói, thật sự là nhìn chán rồi.

("Hoàn phì Yến sấu", ý chỉ trong thập đại mỹ nhân thì Quý phi Dương Ngọc Hoàn mang vẻ đầy đặn như trăng rằm còn Triệu Phi Yến mảnh mai như cánh hoa)

Sóng vai đi với Thái Kim Giản, Phù Nam Hoa hỏi: "Sao vậy, không thuận lợi hả? Chuyện cơ duyên vốn hay gian nan trắc trở, chưa chắc có thể lần nào cũng giải quyết dứt khoát được, không nên chán ngán thất vọng."

Thái Kim Giản trời sinh phong tình dịu dàng đáng yêu, sau khi tu hành, tẩy tủy phạt cốt, chỉ riêng thân thể mà nói, so với nữ tử thế tục đương nhiên càng trong như lưu ly, nữ tử dưới chân núi, liếc mắt nhìn cho dù xinh đẹp như tiên, xét đến cùng, chung quy vẫn là một thân xác thối tha mà thôi.

Lúc này sắc mặt tiên tử Vân Hà sơn không dễ coi cho lắm, có thể thấy được tâm trạng của cô không tốt, bằng không cũng không đến mức hiện rõ trên mặt đến như vậy, hẳn là trước đó đợi ở ngõ nhỏ đã nín nhịn một bụng lửa giận, không phun ra thì không thoải mái, "Có vị cao nhân nhanh chân đến trước, là một trong đám Địa đầu xà của Thư Giản hồ, Tiệt Giang chân quân Lưu Chí Mậu. Không có lấy một cơ hội để thương lượng, vừa gặp mặt đã mang chưởng môn sư tổ của núi Vân Hà ra để chèn ép một vãn bối như ta, từ đầu tới đuôi ta chỉ kịp nói được mấy câu, thì đã bị đuổi ra khỏi sân nhà Cố Sán."

Phù Nam Hoa như có suy nghĩ, nhắc nhở: "Ra khỏi ngõ Nê Bình rồi trò chuyện."

Thái Kim Giản nghi hoặc nói: "Nơi đây không phải cấm tuyệt thuật pháp sao?"

Phù Nam Hoa cười nói: "Nhân vật có thể tới đây tìm kiếm cơ duyên, ai không có bản lĩnh áp hòm? Người trẻ tuổi như cô như ta còn đỡ, sẽ tuân theo quy củ của trấn nhỏ, nhưng tu vi càng cao thâm thì bị trấn áp càng lớn, dưới thánh nhân, cảnh giới càng tới gần thánh nhân, theo lý thuyết lại càng yếu như đứa nhỏ, đúng không? Thế nhưng cô có nghĩ tới hay không, nếu là có một đắc đạo cao nhân đánh đổi tổn hại đạo hạnh để thi triển thần thông, không lẽ không làm được gì những hậu bối như chúng ta?"

Thái Kim Giản phản bác: "Có thánh nhân ở đây, Tiệt Giang chân quân nào còn dám lộ liễu ra tay với ta?"

Phù Nam Hoa khuyên: "Chúng ta là tới tìm thiện duyên, không phải tới kết thù kết oán, dù cho không cần lo lắng tới tính mạng, làm xấu quan hệ với các tiền bối, chung quy cũng không đẹp."

Thái Kim Giản cũng không phải nhân vật để tâm vào chuyện vụn vặt, gật đầu nói: "Phù huynh nói phải, luận điểm rất lão luyện chín chắn."

Vẻ mặt cô đau khổ, yếu đuối nói, "Thế nhưng ta thật sự không cam lòng, đã tặng cho người ta mười viên Vân Căn thạch, nếu là công dã tràng giỏ trúc múc nước, quay về làm sao ăn nói với các tổ sư gia?"

Sau khi đi ra ngõ Nê Bình, Phù Nam Hoa và Thái Kim Giản hầu như đồng thời chấn động tinh thần, cái này cũng không phải đơn giản như tia sáng chợt loé lên, hai người hai mặt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt đi.

Phù Nam Hoa vốn dĩ cực kỳ hưng phấn, cũng trở nên bình tĩnh rất nhiều, hắn tỉ mỉ tự định giá lại hành trình lần này, kết minh với Thái Kim Giản, không có lộ ra bất luận dấu vết gì mới đúng, giao dịch với thiếu niên Tống Tập Tân, cũng không có cạm bẫy mới phải, vốn là một vụ mua bán công bằng phù hợp quy củ, vị thánh nhân kia ngồi xem gió tới gió đi, nước trôi nước chảy ở nơi đây, sao lại nhúng tay vào những việc vụn vặt kia? Như vậy thì phần áp lực này đến từ nơi nào? Chẳng lẽ là Tiệt Giang chân quân ngay cả danh hiệu mình cũng chưa từng nghe qua kia? So sánh với tâm tư sâu xa của Phù Nam Hoa, suy nghĩ của Thái Kim Giản đơn giản hơn, nghe lời Phù Nam Hoa hù doạ, Tiệt Giang chân quân quả thật vận dụng pháp thuật thần thông nào đó, tiến hành giám sát mình. Cô chợt thấy sợ hãi, may mà chỉ là nói vài câu oán giận, chưa từng tức giận buông lời cay độc.

Hai người mang theo tâm sự đi ở trên đường, rời ngõ Nê Bình càng lúc càng xa, cảm giác nặng nề trong lòng của hai người càng nhẹ đi, Phù Nam Hoa cảm thấy đó là sức nặng của cơ duyên khí, Thái Kim Giản lại cảm giác là gánh nặng gánh vác gia tộc.

Ngẩng đầu nhìn đền thờ xa xa, Phù Nam Hoa hiếu kỳ hỏi: "Tiệt Giang chân quân của Thư Giản hồ? Sao ta không có chút ấn tượng nào? Mặc dù thành Lão Long ta ở một châu cực nam, thế nhưng địa vị chân quân, nói thế nào cũng lừng lẫy, dù ta kiến thức nông cạn, cũng phải có nghe nói đến một chút chứ."

Thái Kim Giản giảm tiếng nói, cười lạnh nói: "Cái gì chân quân, chỉ là chân nhân hàng đầu trong đám bàng môn mà thôi. Ra vẻ đạo mạo, căn bản không có tư cách xưng là chân quân, đó chỉ là từ ngữ a dua của đám người trà dư tửu hậu mà thôi, với sự khôn khéo của Nguyên Vũ Đế Tổ, tất nhiên sẽ không sắc phong người này là chân quân, mỗi người một vị trí, danh hiệu chân quân này cấp cho một người rồi thì có thể hai trăm năm cũng không thu về được, hơn nữa tông môn của Nguyên Vũ Đế tiêu tiền như nước, tới tay ngài, thì chỉ còn lại hai danh ngạch Chân quân, càng không thể tùy tiện cấp cho một tên tu sĩ bàng môn mua danh trục lợi."

Phù Nam Hoa chợt à một tiếng, "Thì ra là thế."

Mỗi một vị chân quân tọa trấn vương triều, đều có thể giúp quân chủ thu nạp, áp chế và tăng trưởng vận mệnh quốc gia.

Vị trí chân quân của Đạo gia, hầu như có thể xem là người trong tông môn Đạo giáo, tương tự như tầng lớp cao nhất trong triều đình thế tục, thượng trụ quốc của binh gia, đại học sĩ của Nho gia cũng chỉ như vậy mà thôi.

Thái Kim Giản nhìn như tùy ý hỏi: "Vậy còn Tống Tập Tân thì sao?"

Phù Nam Hoa cũng thuận miệng hồi đáp: "Thiếu niên kia à, dã tâm bừng bừng, trời sinh thông minh, chỗ dựa vững chắc không nhỏ, cũng là cách cục…"

Thái Kim Giản cười nói: "Không lớn?"

Phù Nam Hoa cười ha hả nói: "Không thể nói không lớn, chỉ là không đủ lớn."

Hai người đi tới dưới đền thờ, Phù Nam Hoa hăng hái, lẩm bẩm nói: "Thời đến đất trời cùng chung sức.”

Thái Kim Giản ngẩng đầu nhìn bốn chữ "Mạc Hướng Ngoại Cầu", trong lòng cảm thấy trống trải, chỉ cảm thấy buồn vô cớ, hình như những gì lúc trước tỉnh ngộ tại ngõ Nê Bình, đã trả lại toàn bộ cho trấn nhỏ này.

Điều này làm cho cô ấy cảm thấy vô cùng phiền não.

————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK