Ngụy Tấn nhìn thấy chi tiết này, sau khi phát hiện nét xấu hổ của thiếu niên giày rơm, buồn cười, khom lưng vỗ lưng ông bạn già, “Đi thôi.” Con lừa màu trắng cất bước vui vẻ, sau khi đi về phía trước mấy bước, đột nhiên nó xoay người, chạy về phía Trần Bình An, cọ cọ lên má thiếu niên, lúc này mới cõng chủ nhân cách xa lâu ngày mới gặp lại tiếp tục đi xa. Dọc theo đường đi, nói là Lý Hòe chăm sóc con lừa trắng, nhưng kẻ như Lý Hòe, lấy đâu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.