Một nén nhang, mười lăm phút, một canh giờ. Trừ hơi lạnh ra thì Trần Bình An không nhận thấy được bất kỳ điều gì khác thường. Trần Bình An hai tay chống lên mặt cầu, lắc lư cái chân, nhìn về phía xa xa, khi còn nhỏ, hắn luôn tò mò không biết suối nhỏ cuối cùng là chảy đi đâu. Trần Bình An ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Lưu Tiện Dương, Cố Sán, Ninh cô nương, Tề tiên sinh, Diêu lão đầu, đều đi rồi. Trần Bình An chưa bao giờ giàu có như vậy. Nhưng thiếu niên cũng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.