Đạo nhân trẻ tuổi đã nghĩ xong một mớ câu trả lời để ứng đối với câu hỏi "Ai vậy" của thiếu niên giầy rơm, chỉ là ngoài dự đoán mọi người, cánh cửa mở rất nhanh, rõ ràng thiếu niên đã trực tiếp nhảy qua bước này.
Ngõ Nê Bình là ngõ chật hẹp chật chội và nhỏ nhất trấn, xe đẩy của đạo nhân không thể để ở bên ngoài chắn đường, cũng may Trần Bình An nhìn ốm như que củi không có khí lực, trên thực tế thể lực không hề kém, giúp đạo nhân trẻ tuổi đẩy chiếc xe khá nặng kia vào trong sân nhà, nhìn cũng không tốn bao nhiêu sức lực. Từ đầu tới đuôi, thiếu niên không nói thêm gì, điều này khiến cho đạo nhân trẻ tuổi sau khi đóng cửa lại có chút xấu hổ, chuyện này giống như một gã mặt dày đến nhà người ta vay tiền, chủ nhân dùng trà tốt rượu ngon thịt thượng hạng ân cần chiêu đãi, khách nhân phàm là còn chút lương tâm, sẽ rất khó có thể mở miệng.
Đạo nhân trẻ tuổi nghĩ dù sao cũng đã lỡ khó xử, chi bằng cứ làm cho tới, liền vén tấm đệm vải bông trên xe đẩy lên, lộ ra thân thể của một thiếu nữ áo đen cuộn mình nằm nghiêng, mạn che mặt dù cong vẹo cũng không rơi xuống, vẫn đang quật cường che dung nhan của chủ nhân, không biết vì sao, sau khi vén tấm đệm mỏng manh lên, nhất thời có một mùi máu tanh xộc vào mặt, Trần Bình An lúc này mới phát hiện trang phục khắp người cô hình như đang có máu tươi thấm ra. Trần Bình An thật ra không nghĩ đến chuyện tại sao một miếng chăn đệm nho nhỏ, có thể hoàn toàn che giấu được mùi nồng nặc này, thiếu niên chỉ là sau khi lùi lại mấy bước thì hỏi: "Đạo trưởng muốn làm gì?"
Đạo nhân trẻ tuổi nói: "Cứu người! Cô ấy bị trọng thương, trấn nhỏ không có ai muốn cứu cô ấy, cũng đừng trách bọn họ chỉ quét tuyết trước cửa (1), cho nên bần đạo suy nghĩ mãi, cảm thấy ngươi rất có thể sẽ là ngoại lệ."
(1)Trích từ câu nói: mỗi người quét tuyết trước cửa nhà mình, đừng lo chuyện sương trên mái ngói nhà người khác. Đại ý không lo chuyện bao đồng.
Trần Bình An một câu nói trúng mục tiêu, hỏi: "Cô ấy bị thương như thế nào?"
Đạo nhân mặt không đỏ tim không đập nhanh nói: "Bần đạo mới vừa rồi đẩy xe qua đền thờ, thấy cô gái đến từ nơi khác này đang tiến hành dập chữ trên tấm biển 'Khí Trùng Đẩu Ngưu', mang theo bao đồ, bàn chải các thứ, lọ mọ leo lên. Về phần dập chữ, nói như thế nào đây, là một phương pháp sao chép, nói chung là lũ thư sinh ăn no không có gì làm bày vẻ ra, nhất thời bần đạo cũng nói không rõ ràng, dù sao vị tiểu cô nương này sau khi bò lên rồi thì cúi đầu khom lưng ngồi ở trên xà ngang, bần đạo thấy mà kinh hồn khiếp đảm, đành phải dừng lại, nhắc nhở cô ấy một tiếng cẩn thận, đâu nghĩ đến cô ấy cuối cùng vẫn là quá mức nhập thần, đột nhiên trượt chân, ngã xuống mặt đất, cậu cũng biết, mặt đất bên đền thờ kia, không thể so với ngõ Nê Bình các người, mà cứng như nền lát đá ở phố Phúc Lộc, nền cứng như vậy, rơi xuống phỏng chừng ngũ tạng lục phủ đều bị tổn thương, bần đạo là người xuất gia, phải từ bi hỉ xả, không thể không quan tâm đúng hay không? Trên đường đến đây, nhà nào cũng đều chê cô ấy máu tươi đầy người, vừa qua năm mới không bao lâu, quá xui xẻo, đâu muốn để cô ấy vào trong nhà, bần đạo cũng biết đây là chuyện nhân chi thường tình, cho nên thật sự không còn cách nào khác, mới tìm đến chỗ của cậu, nói khó nghe, nếu như ngay cả cậu cũng không muốn giữ cô ấy lại, bần đạo cũng không phải thần tiên có thể kéo người từ quỷ môn quan trở về, cũng chỉ có thể chờ vị cô nương trút hơi thở cuối cùng, sẽ tận lực tìm nơi chỗ, đào một cái hố, lập một tấm bia, coi như xong việc.”
Đạo nhân cố ý nói cực nhanh, câu chữ cũng không rõ ràng, hiển nhiên là muốn thiếu niên rối trí, lừa cho qua cửa trước rồi nóI sau. Vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần khởi đầu thuận lợi, sẽ có thể đi một bước tính một bước, trời không tuyệt đường người, luôn luôn có hy vọng.
Trần Bình An ánh mắt phức tạp, nhìn đạo nhân trẻ tuổi vẻ mặt đầy hy vọng, lại liếc mắt nhìn thiếu nữ áo đen, sau một phen đấu tranh tư tưởng, gật đầu nói: "Cứu như thế nào?"
Đạo nhân trẻ tuổi nhất thời thần thái phấn chấn, "Được! Có những lời này của Trần Bình An cậu, coi như đã thành công phân nửa, đừng nhìn cô ấy bị thương phát cảm giác như là Diêm vương gia đang đọc tên trong Sinh Tử bộ, thật ra không bị nặng như cậu nghĩ đâu. . . Đương nhiên, mới vừa rồi những gì bần đạo nói cũng là sự thật, trong chuyện này liên quan đến các loại huyền cơ, thí dụ như dục vọng cầu sinh của vị cô nương này cực kỳ mạnh mẽ, mặt khác trên người cô ấy hình như cũng có chút môn đạo gia truyền, có thể bảo vệ tâm khiếu và đan thất, còn nữa,trấn nhỏ chúng ta, là một nơi rất thú vị, mấy món kỳ kỳ quái quái rất nhiều, ăn, hoặc là bắt được đều rất có ích."
Đạo nhân trẻ tuổi lấy lại tinh thần, ý thức được mình tiết lộ rất nhiều thiên cơ, cười gượng nói: "Dù sao cậu nghe cũng không hiểu, đúng không?"
Thiếu niên nghiêm túc nói: "Nghe không hiểu, thế nhưng đa số nhớ kỹ."
Đạo nhân trẻ tuổi thử hỏi: "Cho nên cậu ở trong phòng vừa nghe gõ cửa và giọng nói, liền biết là bần đạo?"
Trần Bình An do dự một chút, nói: "Đúng vậy."
Đạo nhân trẻ tuổi lại hiếu kỳ hỏi: "Trí nhớ của cậu tốt? Tốt cỡ nào?"
Thiếu niên nhìn thiếu nữ áo đen hấp hối, đạo nhân trẻ tuổi cười giải thích nói: "Cô ấy hiện tại nằm trong một loại trạng thái huyền diệu tương đối khó giải thích, không thể tùy ý động đậy thân thể, tốt nhất chờ chốc lát."
Trần Bình An nửa ngờ nửa tin, "Đồ vật ta thấy, so với nghe người khác nói, càng dễ ghi nhớ hơn."
Đạo nhân trẻ tuổi truy vấn: "Nói cách khác?"
Trần Bình An suy nghĩ một chút, "Ví dụ như Diêu sư phụ đứng đầu lò gốm của bọn ta, kỹ thuật 'Khiêu đao' của ông ấy lợi hại nhất trong tất cả sư phụ lão làng của trấn nhỏ, thật ra ta thấy một lần thì nhớ kỹ tất cả chi tiết, thế nhưng. . ."
Đạo nhân trẻ tuổi cười tiếp nhận trọng tâm câu chuyện, "Thế nhưng tay chân cậu từ đầu đến cuối đều theo không kịp, đúng không?"
Trần Bình An hai mắt sáng lên, ra sức gật đầu.
Đạo nhân trẻ tuổi cười hiểu ý, "Vậy cậu có nghĩ tới hay không, tay nghề và kỹ thuật của Diêu lão đầu, điểm lợi hại thực sự nằm ở đâu không?”
Trần Bình An ngơ ngác, "Trước đây nghĩ như thế nào đều không nghĩ ra, sau đó Lưu Tiện Dương nói với tôi, Diêu lão đầu nói tay nghề Khiêu Đao, muốn làm được tốt nhất, nhất định phải tâm ổn, chứ không chỉ có tay ổn. Ta nghe mấy cái này xong thì hiểu được chút chút. Trước đó ta quá sốt ruột, càng nóng ruột, tay càng loạn, càng loạn lại càng dễ mắc lỗi, ta thấy rất rõ ràng, biết mình làm không giống Diêu lão đầu, càng làm thì càng nóng ruột, cho nên khi kéo phôi ở lò gốm, ta vẫn là người kém nhất."
Đạo nhân trẻ tuổi thản nhiên nói: "Có câu cách ngôn nói là, sư phụ dẫn vào cửa tu hành tại cá nhân, nhưng mà người ta làm sư phụ nhưng căn bản là không muốn dẫn cậu vào cửa, thì làm sao cậu tu hành được?"
Trần Bình An lắc đầu nói: "Tay chân ta hậu đậu lắm, không so với Lưu Tiện Dương, so với học đồ bình thường, ta cũng kém. Diêu lão đầu không ưng ta cũng không có gì lạ.”
Trẻ tuổi đạo sĩ đột nhiên cười nói: "Trần Bình An, cậu có biết hai chữ 'Tâm ổn', để ngộ ra được khó như thế nào hay không? Rất khó để hiểu rõ, cậu không thể tự coi thường mình."
Trần Bình An vẫn là lắc đầu nói: "Giống như bắt cá trong dòng suối nhỏ, ta đứng ở chỗ nước sâu chưa đến đầu gối, cúi lưng một cái là bắt được cá. Có người kỹ năng bơi giỏi, đến chỗ sâu lặn xuống nước, lặn rất lâu mới bắt được cá, vậy cũng là bắt, cũng là bắt được cá, đạo trưởng, thế nhưng hai vế không giống nhau, đúng không?"
Đạo nhân trẻ tuổi cười ha ha, không bày tỏ ý kiến, đột nhiên nói: "Chúng ta có thể cứu người."