Trần Bình An gãi gãi đầu, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng mà thiếu niên ít lời, thật sự không biết thuyết phục Lưu Tiện Dương như thế nào.
Lưu Tiện Dương đời này luôn sống rất tự do tự tại, giống như cũng chưa từng có vấn đề gì làm khó hắn, chưa bao giờ có khúc mắc không giải được hay chuyện gì không làm được.
Lưu Tiện Dương đứng lên, đạp một cước vào cái sọt sau lưng thiếu niên giầy rơm, "Mau đi đi, ta cầm trả lại cho Nguyễn sư phụ, trở lại chờ ta chính thức bái sư kính trà, ngươi có thể được thêm kiến thức."
Trần Bình An chậm rãi đứng dậy, muốn nói lại thôi, Lưu Tiện Dương cười mắng: "Trần Bình An con mẹ ngươi chứ, ta bán đồ gia truyền của ngươi? Hay là bán vợ của ngươi?"
Trần Bình An thời điểm đưa cho hắn cái sọt, thử hỏi: "Không nghĩ lại sao?"
Lưu Tiện Dương tiếp nhận cái sọt, sau lùi lại mấy bước, không hề có dấu hiệu mà cao cao nhảy lên, tung ra một cú đá xoay tròn.
Sau khi vững vàng đáp xuống đất, Lưu Tiện Dương vô cùng đắc ý, cười hỏi: "Lợi hại không? Có sợ không?"
Trần Bình An tức giận mắng lại một câu con mẹ ngươi.
Sau khi rời xa cửa hàng Nguyễn gia, Trần Bình An tâm trạng nặng nề xuống nước kiếm đá, không biết là do tâm thần không yên, hay là suối nước xuống thấp, hôm nay thu hoạch không lớn, mãi cho đến khi Trần Bình An tới gần cầu hành lang, chỉ vớt được hơn hai mươi viên xà đảm thạch, hơn nữa không có viên nào có thể làm cho người ta trước mắt sáng ngời, nhất kiến chung tình.
Trần Bình An tháo cái sọt và giỏ cá xuống, đặt chúng ở trong bụi cỏ bên dòng suối, hít sâu một hơi, xoay người bước đi trong nước suối, bắt đầu luyện tập tẩu thung.
Sau một chuyến qua lại, Trần Bình An trong lòng căng thẳng, hắn nhìn thấy ở chỗ cất giấu cái sọt và giỏ cá có một thiếu niên thấp bé đang ngồi, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó xanh rờn.
Là đứa cháu trai của Mã bà bà ngõ Hạnh Hoa, từ nhỏ đã bị người ta xem là kẻ ngốc, hơn nữa Mã bà bà ở trong lòng thiếu niên như Trần Bình An, ấn tượng thật sự không tốt, keo kiệt cay nghiệt, dẫn tới đứa cháu bảo bối của bà bị người xem là nơi trút giận, thiếu niên trước đó mỗi lần ra cửa, sẽ bị người ta đuổi theo bắt nạt, mỗi lần mặc đồ mới giày mới, không ra nửa canh giờ, là sẽ bị bạn cùng lứa tuổi hoặc là thiếu niên lớn hơn một chút, làm cho dính đầy bụi đất, thử nghĩ một chút, một đôi giày mới tinh Mã bà bà mới từ trong cửa hàng mua ra, đứa cháu vừa mang ra khỏi cửa, lập tức bị mấy chục người mỗi người một cước giẫm đạp, đến khi đứa nhỏ về nhà, giày có thể còn mới được sao?
Thằng nhóc ngốc nghếch tên thật là Mã Khổ Huyền này đã bị người ta quên mất từ lâu, cho tới bây giờ cũng rất kỳ quái, bị người bắt nạt, nó cũng không chủ động mách lại với Mã bà bà, cũng sẽ không gào khóc hoặc là chó vẩy đuôi mừng chủ, trước sau luôn là sắc mặt rất bình thản, ánh mắt lạnh lùng. Cho nên đứa nhỏ ngõ Hạnh Hoa bên kia, cũng không thích chơi cùng với kẻ ngốc này, Mã Khổ Huyền từ rất sớm đi học đã chơi một mình, thích nhất là ở gò đất hoặc là nóc nhà nhìn đám mây trên bầu trời.
Trần Bình An chưa từng bắt nạt Mã Khổ Huyền, cũng chưa từng thương hại bạn cùng lứa tuổi này, càng không nghĩ tới hai kẻ đồng bệnh tương liên, thông cảm với nhau, giúp đỡ lẫn nhau..
Bởi vì Trần Bình An luôn cảm thấy con người Mã Khổ Huyền không những không ngốc, ngược lại nội tâm rất giống với Tống Tập Tân, thậm chí còn hơn nữa.
Bọn họ dường như không mở miệng nói chuyện, nhưng dường như vẫn luôn luôn đợi chờ, giống như đang thầm nói chuyện với người khác, lão thiên gia thiếu ta rất nhiều thứ, sớm hay muộn sẽ có một ngày ta sẽ đòi lại toàn bộ. Thiếu ta một đồng tiền, Tống Tập Tân có thể sẽ muốn lão thiên gia ngoan ngoãn trả lại một lượng bạc, Mã Khổ Huyền, thậm chí là một lượng vàng!
Trần Bình An không cảm thấy bọn họ như vậy là không tốt, chỉ là bản thân hắn không thích mà thôi.
Thiếu niên kia cũng không giống như là kẻ ngốc, mồm miệng rõ ràng, cười hỏi: "Ngươi là Trần Bình An ngõ Nê Bình, ở cách vách Trĩ Khuê phải không?"
Trần Bình An gật gật đầu, "Có việc gì sao?"
Thiếu niên cười cười, chỉ chỉ cái sọt của Trần Bình An, nhắc nhở nói: "Có lẽ ngươi không phát hiện, suối nước hạ xuống rất nhiều, đá tốt chỉ còn lại có dưới hồ sâu bên cầu hành lang, cùng với Lưng Trâu Xanh hai nơi nước sâu này, nơi khác đều không ổn, như mấy viên đá trong giỏ của ngươi, không lưu được cổ khí, chất đá rất nhanh thôi sẽ biến đổi, nếu có vận khí tốt, có thể lấy đi làm đá mài dao loại tốt nhất, có một số đá có thể trở thành nghiên mực cho người đọc sách, cuối cùng mấy thứ này vẫn xem là thứ tốt, chắc chắn không khó bán được giá cao, chẳng qua… Bỏ đi, có nói cũng chưa chắc ngươi đã hiểu."
Trần Bình An cười ừm một tiếng, không nói thêm gì.
Thiếu niên thấp bé đột nhiên nói: "Vừa rồi ngươi luyện quyền ở trong dòng suối?"
Trần Bình An vẫn như cũ không nói lời nào.
Mã Khổ Huyền ánh mắt rạng rỡ, ha ha cười nói: "Thì ra ngươi cũng không ngốc, cũng đúng, cũng giống như ta, là người một đường."
Trần Bình An đi vòng qua thiếu niên, nói một tiếng ta đi trước, sau đó gánh cái sọt lên bờ.
Thiếu niên ngồi xổm xa xa, phun ra cọng cỏ đuôi chó đã nhai nát trong miệng, lắc đầu nhỏ giọng nói: "Thế quyền không ổn, sơ hở cũng nhiều,có luyện đến mấy cũng không thành chiêu thức võ thuật được.”
Mã Khổ Huyền cũng không quay đầu, "Đã thu hồi tín vật Binh gia chúng ta rồi ?"
Sau lưng có nam nhân cười nói: "Về sau nhớ phải gọi sư phụ trước.”
Thiếu niên không quan tâm, sau khi đứng dậy quay đầu hỏi: "Có thể để ta xem ngôi mộ kiếm nhỏ kia một chút không?”
Người kia chính là tông sư Binh gia đeo kiếm treo hổ phù, tự xưng đến từ núi Chân Vũ Sơn,kẻ đã từng tuyên bố muốn đánh một trận với vị tiểu sư thúc của sư môn Kim Đồng Ngọc Nữ kia.
Nam nhân lắc đầu nói: "Còn chưa đến lúc."
Sau đó hắn có chút căm tức, "Ngươi cần gì cố ý làm hỏng tâm cảnh thủy quan của cô gái kia, ngươi có biết loại chuyện này, một khi làm, chính là sinh tử đại địch cả đời hay không!"
Thiếu niên vẻ mặt không quan tâm, nói: "Đại đạo gian khổ, nếu ngay cả chút đau khổ ấy cũng chịu không nổi, cũng dám hy vọng xa vời phần trường sinh vô ưu cao cao tại thượng ư?"
Nam nhân giận mà cười nói: "Ngươi ngay cả cửa cũng chưa vào, đã dám lớn giọng mà nổ, không sợ cắn trúng đầu lưỡi? !"
Thiếu niên cuối cùng nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng, cười nói: "Về sau ở trên đường tu hành nếu ta gặp phải loại cơ duyên phá cảnh này, sẽ chủ động báo cho cô gái kia biết một tiếng, đến lúc đó không cho sư phụ người nhúng tay, để cho cô ta cứ đến phá hư chuyện tốt của ta."
Nam nhân cảm khái nói: "Ngươi có biết, cơ duyên thế gian phân lớn nhỏ, phúc vận phân dày mỏng, căn cốt phân cao thấp hay không, nếu như mọi chuyện ngươi đều lấy lý của mình để cân nhắc mọi người, về sau một ngày nào đó gặp phải người nắm tay lớn hơn, tu vi sâu hơn, cảnh giới cao hơn, đến lúc đó người ta tâm tình không tốt, liền một quyền đánh gãy cầu trường sinh của ngươi, ngươi sẽ thế nào?"
Thiếu niên mỉm cười nói: "Ta đây sẽ nhận mệnh!"
Nam nhân tự giễu nói: "Về sau vi sư không bao giờ giảng đạo lý với ngươi nữa, đàn gảy tai trâu."