Trong ngõ Nê Bình, nhà của Tống Tập Tân thuộc loại nhà cao sân rộng, ngoại trừ đại đường treo hoành, còn có nhà kề hai bên.
Tấm biển ở đại đường là "Hoài Viễn Đường", cũng không kí tên, Tống Tập Tân luôn cảm thấy chỉ dựa vào chữ viết mà nhìn thì không phải là thủ bút của đại nhân vật gì.
Chủ tớ hai người lúc này ở phòng của Tống Tập Tân, thiếu niên đang dọn dẹp đồ, nha hoàn đứng ở cửa, dịu dàng hỏi: "Công tử, việc làm ăn không thỏa thuận được sao?"
Tống Tập Tân buông chuỗi lục lạc, quay lại ngồi lên trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, hai tay ôm cái ót, bắt chéo chân, "Phù Nam Hoa của thành Lão Long, không hẳn là ngu xuẩn, ngay từ đầu vốn không cho rằng ta là một công tử không rành thế sự coi tiền như rác, có điều cũng không thông minh, muốn lôi kéo tình cảm với ta, thật sự là rất thú vị. Sau đó hắn bị ta lừa một trận thì lòi đuôi chuột, cho rằng cố lộng huyền hư, dùng chút thủ đoạn là có thể tạo uy thế, hù doạ thiếu gia ta, so với Tề tiên sinh làm cho người ta đoán mãi không ra, hắn ta còn kém xa vạn dặm."
Tỳ nữ Trĩ Khuê nói: "Kém xa vạn dặm, công tử, cách nói này của cậu cũng quá khoa trương."
Tống Tập Tân làm mặt quỷ, nói: "Vậy kém mười cái ngõ Nê Bình!"
Thiếu niên đưa cho tỳ nữ nhà mình một cái túi, "Nhìn cái này đi, đây là túi tiền theo như lời trong mật thư. Trước đó họ Trần sát vách cũng có một túi, lúc đó ta đánh giá, hắn có phần tài vận thiên đại này rơi trúng đầu, chưa chắc là chuyện tốt gì. Quả nhiên, không phải hắn vừa chọc giận đôi cẩu nam nữ kia? Ta thấy kế tiếp, họ Trần còn phải chịu nhiều cay đắng. Đúng rồi Trĩ Khuê, ta nói ngươi nghe, kẻ tới nhà chúng ta, tự xưng là thiếu thành chủ của thành Lão Long, nghe khẩu khí của hắn, cộng thêm hành vi đó, ít nhất không phải dạng gối thêu hoa (ý chỉ công tử bột chỉ biết ăn chơi), còn có miếng ngọc bội này, nói là 'Lão Long Bố Vũ’ cái gì gì đó, chắc chắn rất đáng giá!"
Tống Tập Tân vỗ vỗ miếng ngọc bội màu xanh biếc long lanh động lòng người được hắn treo bên hông, trong lòng thiếu niên, cảm thấy khoảng cách giữa mình và Tề tiên sinh đã gần thêm một bước.
Trĩ Khuê mở ra túi thêu tinh xảo, nhẹ giọng hỏi: "Công tử, có thể kiếm thêm một ít “tiền đồng” về không?”
Tống Tập Tân cười hỏi: "Ngươi thích hả?"
Trĩ Khuê dùng hai ngón tay kẹp một đồng tiền, lắc lắc, cười hài lòng nói: "Vàng lóng lánh, nhìn rất vui mắt."
Tống Tập Tân đột nhiên buồn cười, "Vậy cũng được hả? Được được, nếu ngươi thích, ta sẽ kiếm thêm nhiều túi mang về. Những đồng tiền này, lần lượt là tiền áp thắng đặt ở trên xà ngang, tiền đón xuân trên bùa đào, tiền cung dưỡng trong bụng hoặc là trên tay của tượng phật, có điều, dân chúng có chú ý của dân chúng, tiên gia có cách nói của tiên gia."
Cô cười đôi mắt nheo lại, giống như hai vầng trăng non, hỏi: "Vậy túi của Trần Bình An?"
Tống Tập Tân nhíu nhíu mày, "Hắn ta?"
Tỳ nữ nhận thấy được tâm tình khác thường của công tử nhà mình, cẩn thận thu hồi đồng tiền, buộc chặt túi, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Tống Tập Tân bĩu môi, hai tay ôm cổ vặn vặn, nhẹ nhàng nói nhỏ: "Không có gì, nhớ tới một vài chuyện vụn vặt. Họ Trần bên kia thì không vội, đỡ phải gây họa đến thân. Nhưng thật ra con mọt sách Triệu Diêu, có lẽ cũng đã nhận được một túi tiền, hắn rất dễ lừa gạt, công tử ta chắc chắn kiếm về thêm một túi cho ngươi."
Thấy tỳ nữ có vẻ chưa hiểu, Tống Tập Tân cũng không tiếp tục giải thích, thấy công tử nhà mình không muốn nói nữa, thiếu nữ cũng không ngu ngốc tiếp tục truy vấn.
Trĩ Khuê đi ra khỏi phòng, đi tới sân, thấy con thằn lằn trời sinh chướng mắt đang nửa chết nửa sống nằm sấp trên mặt đất, phơi nắng mặt trời, thỉnh thoảng còn lăn một vòng, dáng vẻ rất hưởng thụ.
Thiếu nữ đang nổi điên bước nhanh đi đến, một chân dẫm lên đầu thằn lằn, đầu ngón chân chà mạnh.
Tiểu tử đáng thương kia rên rĩ không ngớt.
Cô giơ chân lên, thằn lằn ngay lập tức lủi đi, cắm đầu mà chạy, không dám ngừng lại.
Thằn lằn màu vàng đất của nhà mình.
Con cá chép vàng thăm ăn bị rơi vào giỏ cá.
Cá chạch màu đen được Cố Sán nuôi trong lu.
Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, ngũ xuất kỳ tam (năm thứ đã có ba).
Nhìn nhìn con thằn lằn trên đầu mọc sừng kia, thiếu nữ nhếch miệng cười, vẻ mặt khinh thường, "Đồ ngu!"
————
Trong sân nhà của thằng bé Cố Sán, lão nhân và phụ nhân vẫn ngồi đối mặt nhau, người trước vươn bàn tay, nhìn đường văn chạy trong lòng bàn tay, tâm tình rất không thoải mái.
Lão nhân thu tay lại, ngẩng đầu hỏi: "Cố thị, trong trấn nhỏ có nhiều phụ nhân xứ khác lấy chồng ở đây không?”
Phụ nhân lắc đầu nói: "Chắc là không nhiều lắm, dù sao ở ngõ Nê Bình ngõ Hạnh Hoa bên này, chỉ có một mình ta."
Lão nhân do dự một chút, vẫn là tiết lộ vài thiên cơ cho bà, "Nữ hài sáu tuổi, mười hai tuổi, nam đồng chín tuổi và mười tám tuổi, lần lượt là hai cửa lớn, cái trước cần tự mình vượt qua, cái sau có thể dựa vào ngoại lực đẩy một cái. Về sau còn có một chuyện khác, có thể nắm chắc được nhiều hơn, gia đình càng giàu có thì càng có ưu thế. Mở cửa, đăng đường, nhập phòng, ba chuyện, hai chuyện đầu, thật sự chỉ có thể nhìn cơ duyên mệnh số, nhất là bước đầu tiên, thành hay bại, phải xem lão thiên gia có ban phát phần thưởng xuống hay không."
Trong đôi mắt phụ nhân tràn đầy ý cười, "Có thể được tiên trưởng liếc mắt nhìn trúng, Cố Sán nhà ta có thể tự mình đi bước đầu tiên?"
Lão nhân cười như không cười, nói: "Chỉ cần là đứa nhỏ được giữ lại để lớn lên trong trấn nhỏ, thì có nghĩa là căn cốt tư chất thật ra không xuất chúng, Cố Sán nhà ngươi tuy rằng không phải chín tuổi, nhưng cũng không ngoại lệ."
Sắc mặt phụ nhân trong nháy mắt xấu xí đến cực điểm.
Lão nhân giơ chân lên, chà chà mặt đất, mỉm cười nói: "Yên tâm, căn cốt tốt xấu, đương nhiên quan trọng, nhưng cũng không phải cái chính nhất, chỉ cần lão thiên gia thấy thuận mắt, cũng là một con chó ven đường, một cây cỏ dại, cũng có thể chậm rãi tu thành đại đạo, cuối cùng một bước lên trời. Lần này trấn nhỏ ngoại lệ cho phép nhiều người ngoài tiến vào như vậy cũng là một hành động bất đắc dĩ. Một mẫu ruộng, khí hậu cho dù tốt, trải qua mấy ngàn năm khai khẩn kéo dài liên tục, sau khi cày cấy và thu hoạch, hơn nữa trong lúc đó còn có nhiều lần chỉ vì thấy lợi trước mắt bất kể hậu quả, cũng sẽ xuống dốc suy bại, luôn luôn sẽ đi đến một ngày cằn cỗi. Nội tình phong thuỷ nơi đây, cuối cùng đã nghênh đón một năm được mùa sau cuối, khi một người sắp chết, sẽ có lúc hồi quang phản chiếu, tinh khí thần khi đó sẽ trở nên hùng tráng nhất, Cố Sán nhà ngươi, chính là được lộc từ ấy, cơ duyên to lớn nằm ngoài tưởng tượng, cho nên vượt xa những đứa nhỏ có thiên phú dị bẩm của trấn nhỏ trước đó."
Phụ nhân run run đôi môi, mạnh mẽ trấn át nỗi kinh hỉ trong lòng, một đôi mắt ngập nước, cũng toát ra vài phần ý nhị mê người.
Lão nhân liếc bà một chút, cười nói: "Đương nhiên, ngươi cũng đừng nảy lòng tham, người có cơ duyên lớn, tuyệt đối không riêng một mình con trai ngươi, nói lời khó nghe, một Đông Bảo Bình Châu to như vậy, người có tư cách độc chiếm phần số mệnh này, cho dù có, cũng nhất định còn chưa sinh ra đâu."