Phụ nhân cười cười, tùy ý phất phất tay, bắt đầu đuổi người, "Được rồi, đứng lên đi, về sau đến thành Thanh Phong, chuyện tu hành là tốn thời gian nhất, đường xa mới biết sức ngựa, ngươi có phải vong bản hay không, tự nhiên sẽ tra ra manh mối."
Lô Chính Thuần lui về phía sau rời khỏi thủy tạ, khi xuống tới bậc thang mới chậm rãi xoay người, vị công tử từng hô phong hoán vũ trong trấn nhỏ này, ở trước mặt vị phu nhân, hình như chưa từng đứng thẳng thắt lưng.
Lô thị ở ngoài trấn nhỏ, là một chi họ nắm giữ một vương triều, sau khi bị biên quân Đại Ly đánh bị thương nặng, có thể nói đại thương nguyên khí, chưa gượng dậy nổi, trong ngắn hạn rất khó Đông Sơn tái khởi, từ trên xuống dưới, Lô thị đích hệ lẫn bàng chi đành phải cụp đuôi làm người.
Nếu không, với danh tiếng của thành Thanh Phong, tuyệt đối không dám giở trò tu hú chiếm tổ như vậy ở tòa nhà của Lô thị nơi trấn nhỏ, còn dám trên cao nhìn xuống, hô hét với đám con cháu Lô thị. Nếu không cho dù đổi thành đôi chủ tớ Chính Dương sơn nọ, cũng phải rất miễn cưỡng mới dám làm như vậy.
Hôm nay Lô thị như rồng bơi nước cạn, thời cuộc gian khổ, thật sự là không thể không hạ mình.
Đứa bé trai áo bào đỏ cười nhạo nói: "Thật sự là trời sinh mệnh chó săn nô tài, mẫu thân người nhận loại phế vật này về làm cái gì? Thật sự muốn cha con thu hắn làm đồ đệ sao, lại còn đáp ứng hắn sẽ bước lên trung ngũ cảnh? Trung ngũ cảnh từ khi nào lại rẻ mạt không đáng giá tiền như thế?"
Phụ nhân mỉm cười nói: "Lô Chính Thuần tuy mặt mày đáng ghét, nhưng cũng không phải là không có chỗ để dùng, với tư chất của người này, có thể trở thành đệ tử ngoại mônđã là vạn hạnh, nhưng nói đến cùng, gã trẻ tuổi đó chỉ là một phần nhỏ của vụ mua bán lớn mà thôi, không thể gây ra chút sóng gió nào. Về phần nhìn bề ngoài, mẫu thân đồng ý cho Lô thị nơi trấn nhỏ nhiều như vậy, đồng ý cho đám hoàng thân quốc thích và cành vàng lá ngọc của họ Lư có thể tị nạn và cắm rễ ở chỗ chúng ta, Thanh Phong thành sẽ lấy lễ đối đãi, tôn sùng như thượng khách. Thậm chí còn đặc biệt nhường ra một khu vực lớn trong thành làm địa bàn tư nhân của họ Lô, kỳ hạn là một trăm năm.
Đứa nhỏ đang cầm cần câu, đột nhiên chạy ra khỏi thủy tạ, nhặt một đống đá trở về, sau đó tựa vào lan can, ra sức ném đá về hướng đàn cá chép, chơi giỡn cực kỳ vui vẻ, lại quay đầu nói: "Mẫu thân, chúng ta đến trấn nhỏ tìm kiếm bộ giáp nổi cục, có phải chỉ là một cái cớ che mắt mọi người, là thủ thuật che mắt mà Hứa thị thành Thanh Phong chúng ta mượn cơ hội để khống chế Lô thị hay không? Dù sao rết trăm chân chết vẫn không ngã, Đám chó mất nhà Lô thị này, nghe nói nhân số chỉ tính riêng thành viên hoàng thất đã có hơn ba ngàn người, cộng thêm nội hoạn nô tỳ phụ thuộc và di lão mất nước không muốn dựa vào Đại Ly Tống thị, sẽ giúp ích rất nhiều cho sự phát triển của thành Thanh Phong chúng ta. Nói như vậy, nơi này mới là đầu mối then chốt liên lạc hoạt động của họ Lô hiện giờ? "
Vị phu nhân vui mừng cười nói: "Có thể nghĩ đến tầng này, chứng tỏ con ta thực thông minh, nhưng mà, vẫn mà sai rồi."
Đứa bé trai nhíu mày, chờ đáp án.
Vị phu nhân trừng mắt nhìn, "Bộ giáp kia có chưa huyền cơ trong đó, nói đơn giản nó không hề kém hơn so với bộ kiếm kinh nọ."
Đứa bé trai ném mạnh một viên đá đi, nện trúng lưng một con cá chép, máu tươi văng khắp nơi, cá chép đáng thương điên cuồng quẫy mạnh lên mặt nước.
Đứa nhỏ ánh mắt cực nóng, "Cha am hiểu nhất là đạo công phạt, sát lực to lớn, không hề kém hơn Đại Ly Tống Trường Kính bao nhiêu, chỉ tiếc vẫn luôn khốn đốn vì thân thể bẩm sinh yếu đuối, rất sợ đối thủ dùng cách đánh vô lại lấy thương đổi thương, cho nên mới không thể nổi danh, còn trở thành trò cười cho người khác, ngay cả người nhà ở thành Thanh Phong cũng dám chế giễu chúng ta sau lưng. Mẫu thân, có phải sau khi cha con có được khối bảo giáp này, sẽ có thể công thủ toàn diện, có thể ganh đua cao thấp cùng Tống Trường Kính nọ hay không?"
Vị phu nhân vẫn lắc đầu.
Đứa bé trai mặc áo bào đỏ vỗ mạnh lan can, sắc mặt giận dữ nói: "Mẫu thân cũng không cần úp úp mở mở với con như vây!"
Nhe răng trợn mắt, chọn người để cắn, giống như một con hổ báo còn nhỏ.
Cho tới bây giờ vị phu nhân cũng không cảm thấy con trai hô to gọi nhỏ ở trước mặt mình thì có gì không ổn, dù sao con mình khi vừa ra sinh, đã nhận lời tiên tri đánh giá cực cao của một vị cao nhân rằng có "tướng hổ lang, tư chất nhân chủ".
Phụ nhân kiên nhẫn giải thích: "Sau khi cha con có được bảo giáp, một khi tìm hiểu thành công, trình độ sẽ có thể tiến thêm một bước. Cần gì phải phòng ngự, cứ dùng sức lực một địch mười, một hơi hăng hái nghiền nát kẻ địch là được.
Đứa bé trai cười ha ha, khoái chí vô cùng tận, "Giết giết giết, đến lúc đó để cho cha từ trong thành Thanh Phong chúng ta giết tới! Người một nhà làm chuyện ghê tởm, mới là ghê tởm nhất!"
Sau khi cười xong, đứa bé trai nhanh chóng tỉnh táo lại, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, liền hỏi: "Mẫu thân người trêu chọc Chính Dương sơn như vậy, thật sự là chọc phải khỉ, không sợ con vượn ngu ngốc kia lỡ như lấy lại tinh thần, sau khi rời khỏi trấn nhỏ sẽ ra tay đối với chúng ta hay sao? Còn một việc nữa, con vẫn luôn nghĩ mãi không ra, gã họ Lưu kia, nếu đã có người mua từ trước, bản thân căn cốt cũng vô cùng tốt, cộng thêm có bảo giáp có kiếm kinh, trái ngon như vậy đúng là rất hiếm, ngay cả con cũng không thể không thừa nhận mà nhìn hắn với cặp mắt khác, như vậy người mua kia vì sao cứ trì hoãn không lộ diện, để cho mẫu thân có thể đục nước béo cò, còn để cho lão viên Chính Dương sơn nọ giúp chúng ta giải quyết cục diện rối rắm, sau khi hắn ta một quyền đánh chết Lưu Tiện Dương, cái gì cũng đều phủi sạch trơn, phiền toái bằng trời do Chính Dương sơn gánh, về phần Thanh Phong thành chúng ta, đã có đường sống quay về thật lớn."
Vị phu nhân nói như đã tính trước: "Bàn sơn lão viên Chính Dương sơn kia tuổi tác đã cao, đầu óc không được tốt lắm, nhưng vẫn chưa đến mức vụng về tới nỗi bị mẫu thân tùy ý đùa giỡn, thật ra hắn sớm đoán ra thủ đoạn mượn đao giết người của mẫu thân, vì sao lão viên nguyện ý bị dắt mũi, tự mình nhảy vào cạm bẫy, nguyên nhân trong đó có vẻ phức tạp, vừa có Chính Dương sơn tự phụ không sợ rước họa vào thân, cũng có một đoạn tin tức bí sử không muốn người khác biết, con tạm thời không cần phải xen vào chuyện này."
Vị phu nhân lâm vào trầm tư,chỉnh lại mạch suy nghĩ, muốn tìm kiếm bổ sung những chỗ thiết sót để tránh hậu hoạn vô cùng.
Người mua sứ của thiếu niên Lưu Tiện Dương, từng là một cỗ thế lực to lớn ủng hộ vương triều Lô gia, sau khi vương triều bị diệt, đã bị lỗ đến tận trời, vốn gốc không còn, trước đó bọn họ quả thật là nhất đẳng môn phiệt ở vương triều thế tục, nếu không cũng không đến mức sau khi xác nhận tư chất kiếm phôi của Lưu Tiện Dương, vẫn có thể hao phí số tiền lớn để Lưu Tiện Dương ở lại trấn nhỏ, mua thêm thời gian chín năm sau nữa.