Chương 1433:
Vốn dĩ Dương Tiêu chuẩn bị làm thịt lão già Triệu Tín này, nhưng nghĩ lại, giêt lão già Triệu Tín như thê này thì quá hời cho ông ta.
Sự tra tấn đau đớn nhát trên thế giới không phải là giết người, mà là khiên người ta sống không bằng chết.
Đường Mộc Tuyết là nghịch lân của Dương Tiêu, ai động vào sẽ phải trả giá đất.
Ở Trung Nguyên tròn năm năm, vô số người thèm muôn vẻ đẹp của Đường Mộc Tuyết, nhưng đây là người đầu tiên thực sự dám thực hiện kế hoạch.
Ngay sau đó, Dương Tiêu kéo Triệu Tín lên giường, trói tay chân Triệu Tín bằng dây thừng mà ông ta đã chuẩn bị từ trước.
Sau đó, Dương Tiêu cầm thẻ phòng ra khỏi khách. sạn, đến một khu ánh sáng u tối ở tầng dưới.
“Trai đẹp à, tới chơi đi!” Một người phụ nữ trung niên nháy mắt với Dương Tiêu.
Dương Tiêu nhìn người phụ nữ trung niên: “Bà là bà Tang ở đây?”
Người được gọi là bà Tang, nói trắng ra là người phụ trách giao dịch không thể tả được.
Bà Tang phụ trách chèo kéo khách, hưởng chênh lệch giá, còn những người phụ nữ phong trân kia chịu trách nhiệm chính trong việc móc túi khách.
“Đúng vậy, tôi là bà Tang ở đây, anh chàng đẹp trai, các em gái ở chỗ chúng tôi tuyệt đối thuộc hàng đẹp nhất nhì thành phố Trung Nguyên, có muốn chơi không? Bảo đảm sẽ khiến cậu lưu luyên không quên!” Mẹ Tang đầu độc nói.
Dương Tiêu thập giọng nói: “Vậy: chỗ các người có ai hơn một trăm kilogram, tuổi tác trên bốn mươi, dáng vẻ ghê gớm, mắc bệnh lây qua đường tình dục không?”
“Hả? Anh… anh chàng đẹp trai, khẩu.. khẩu Vị của cậu nặng như thế?” Bà Tang sửng sốt.
Trong những khách hàng tìm khoái cảm lúc trước ai mà chẳng tìm phụ nữ gợi cảm trẻ trung xinh đẹp nhiệt tình?
Người .giống Dương Tiêu muốn người phải nặng hơn một trăm kilogram, tuôi tác trên bốn mươi, trông rất ghê gớm, lại còn mắc bệnh lây qua đường tình dục thì đây là lần đầu tiên bà ta thấy.
Dương Tiêu trực tiếp móc hai mươi nghìn tệ tiên mặt từ trong túi ra: “Có hay không?”
Nhìn chằm chằm vào xấp tiền hai mươi nghìn tệ màu đỏ, mắt bà Tang trở nên căng ra.
“Có, chỗ chúng tôi vừa khéo có một người, anh chàng đẹp trai cậu chắc chăn muôn à?” Mẹ Jang hỏi với vẻ mặt không thể tin nồi.
Dương Tiêu lạnh lùng nói: “Bớt nói nhảm, chủ nhà họ Triệu đã chờ không nổi nữa rồi!”
“Chủ… chủ nhà họ Triệu, chủ nhà họ Triệu nào?” Bà Tang tò mò hỏi.
Dương Tiêu không giâu giêm: “Triệu Tín, chủ nhà họ Triệu, một trong tứ đại gia tộc ở Trung nguyên. Nếu tối _ nay các người phục vụ chủ nhà Triệu thoải mái, hai mươi nghìn tệ này chỉ là số tiên nhỏ!”
Cái gì! Triệu Tín, chủ nhà họ Triệu, một trong tứ đại gia tộc ở Trung Nguyên?
Đậu xanh rau mái Người có tiền thế mà có khẩu vị nặng như vậy?
“Anh chàng đẹp trai, cậu… cậu chắc chắn?” Bà Tang không tin nồi hỏi.
Dương Tiêu lười nói nhảm: “Thời gian của tôi có hạn. Nếu không được thì tôi đi tìm nhà khác!”