Mục lục
Hổ Tế Dương Tiêu - Đường Mộc Tuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1870:

“Không ồn, đội trưởng chết rồi, đội trưởng ‹ chết rồi!” Nhìn thấy tên bảo vệ đứng đầu bị Dương Tiêu ¡giết chết tại chỗ, những tên bảo vệ còn lại đều rùng mình.

Dương Tiêu liếc nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Tôi ngược lại muôn xem, ai trong số các người dám ngăn cản ôi?”

Vút!

Rút kiếm của tài xế Long Môn mang theo ra, một luồng sát khí lạnh lẽo bao trùm cả nhà họ Dương.

Mười bước giết một người, cho nên không đi xa ngàn dặm!

Hôm nay!

Người nào ngăn cản, người đó chết!

Bộp bộp bộp!

Tiêng ôn ào ngoài cửa càng lúc càng lớn, càng ngày càng có nhiều thành viên tinh nhuệ của nhà họ Dương ở Đề Đô xuất hiện.

Xét cho cùng, nhà họ Dương ở Đề Đô cũng là một trong mười gia đình quyền thế hàng đầu ở Thiên Phủ Chi Quốc, xếp thứ sáu ở Đề Đô, từng huy hoàng đứng vị trí thứ nhất toàn quôc.

Bởi vậy, nhà họ Dương ở Đề Đô có rất nhiều thành viên, con cháu trực hệ có gân một nghìn người, cộng thêm một số người giúp việc và thuộc hạ, tông cộng có mây nghìn người.

Nhìn thây tên bảo vệ đứng đầu đã không còn sức sông gục ngã trên mặt đật, mọi người trong nhà họ Dương đều rất tức giận.

“Là ai? Dám xông vào nhà họ Dương? Cậu không biết nhà họ Dương ở Đề Đô có ý nghĩa như nào hả? Cậu chuẩn bị tìm chết hả?” Một người tức giận hét lên.

“Đúng vậy, mau quỳ xuống, cúi đầu với nhà họ Dương, có lẽ chúng tôi còn có thê để lại cho cậu một cái xác toàn thây!” Một người khác tức giận hét lên.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc của đám con cháu nhà họ Dương ở Để Đô trước mặt, Dương Tiêu chế nhạo, giữa lông mày hiện lên vẻ tà ác, anh nghiêm nghị nhìn về phía đám con cháu nhà họ Dương: “Tôi, Dương Tiêu! Đứa con rơi trong mắt các người đã trỏ lại, hôm nay tôi muốn đưa di hài của bồ tôi đi, hỏi thử, ai dám ngăn cản?”

Àm!!!

Anh cầm chiến kiếm, ánh mắt sắc bén như chim ưng, uy áp kinh người.

“Cái gì? Cậu là Dương Tiêu?” Tất cả mọi người trong nhà họ Dương đều kinh ngạc.

Ngay sau đó, một người chế nhạo: “Tưởng cậu rụt đầu không dám lộ mặt, bầy giờ cậu trở về, nhất định là muôn tranh vị trí chủ nhà họ Dương ở Đề Đô. Nói cho cậu biết, vị trí chủ nhà họ Dương là của cậu chủ lớn Dương Bân Hàn, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ tới. Xử lý cậu ta, tránh sau này gặp phiên phức!”

“Xử lý cậu ta!” Nhóm người đồng thanh hét lên.

Bọn họ sát khí bừng bừng, ánh mắt dữ tợn, chỉ muốn lập tức đầy Dương Tiêu vào chỗ chết.

Rốt cuộc, khí thế của Dương Bân Hàn trong nhà họ Dương ở Đề Đô đã trở thành hiện thực, nhiều người nghe Dương Bân Hàn sai đâu đánh đó, họ chỉ muốn giết Dương Tiêu, tránh cho Dương Tiêu lung lay địa Vị của Dương Bân Hàn.

“Giết!” Tên con cháu trực hệ cầm đầu nhà họ Dương vẫy tay hét lớn.

“Giết!” Trong nháy mắt máy trăm người lao về phía Dương Tiêu.

Một số câm dao pha, một sô câm gậy bóng chày, một số cậm dùi cui điện, tất cả đều có ánh mắt dữ tợn, và tất cả đều định tiễn Dương Tiêu về chầu trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK