Chương 1653:
“Xử lý bọn họ!” Nhóm bậc thầy VÕ thuật phát động lao nhanh về phía trước.
Dương Tiêu nhìn mệnh quân tử Võ Thu Hoằng: “Ở đây quá loạn, hay chúng ta đôi chỗ khác?”
“Tìm một nơi có phong cảnh đẹp, tiễn anh lên đường!” Võ Thu Hoằng cười âm hiểm lạnh lẽo.
Dương Tiêu giêu cọt: “Tôt! Anh chọn nghĩa trang nào cũng được! Ưm, cho tôi lăm miệng hỏi thêm một câu, trước khi anh đến, vợ của anh đã tìm được mái nhà khác chưa?”
Cái gì!!I Vợ anh đã tìm được mái nhà khác chưa?
Sỉ nhục! Sỉ nhục trắng trợn!
“Anh tìm chết!” Trong mắt Võ Thu Hoằng hiện lên vẻ ngang ngược.
Là cao thủ số một trong sáu tỉnh Đông Hải, mặc dù Võ Thu Hoằng không phải là người bên chính phái, nhưng kiêm pháp mệnh quân tử của anh ta tràn trê đên mức gân như không ai có thể so tài trực tiếp với anh ta.
Dương Tiêu tiệp tục trêu chọc: “Anh bạn, tôi là muôn tốt cho anhl Anh còn trẻ, anh ngỏm rôi thì không thể trì hoãn người khác cả đời đúng không?”
Chưa kể, Võ Thụ Hoằng này quả thực còn trẻ, chắc chắn không quá ba mươi tuổi.
Vèol Võ Thu Hoằng tức giận đến mức thân thể run lên, anh ta không nói thêm nữa, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng, kiếm dài trong tay hóa thành bóng ảo lao về phía cổ của Dương Tiêu.
“Anh bạn, bây giờ tôi có thể cho anh thêm một cơ hội, anh chắc chắn không cân chuẩn bị tang lễ à?”
Dương Tiêu nói đùa.
“AI Tôi giết anh!” Võ Thu Hoằng tức giận gân như bùng nô.
Mặc dù Võ Thu Hoằng có quan hệ với nhiều phụ nữ ở bên ngoài, nhưng Dương Tiêu lại dám lây vợ của anh ta ra đùa khiến Võ Thu Hoằng không thê nhẫn nhịn được.
Kiếm dài hóa thành bóng mờ chém vê phía Dương Tiêu.
Tuy nhiên, ngay lúc chém vào Dương Tiêu, kiếm dài lại rơi vào hư không.
“Anh bạn, ài! Anh không lo tang lễ, định đề vợ anh trở thành goá phụ à2”
Giọng nói trêu chọc của Dương Tiêu lại vang lên.
Nhìn kỹ hơn thì thấy Dương Tiêu đã xuất hiện cách đó mười mét.
Mí mắt Võ Thu Hoằng nhảy loạn xạ, anh ta còn tưởng mình hoa mắt.
Vừa nãy anh ta nhớ rõ Dương Tiêu đã ở đây, Dương Tiêu xuất hiện cách đó mười mét từ lúc nào?
Không khoa học! Hoàn toàn không khoa học!
Tuy nhiên, nhìn thấy vẻ mặt vui đùa của Dương Tiêu, Võ Thu Hoằng không nghĩ nhiều, anh ta gâm lên lao về phía Dương Tiêu một lân nữa.
Khóe miệng Dương Tiêu hơi nhếch lên, nở một nụ cười mê hoặc.
Trên người Dương Tiêu toả ra một luồng. hơi thở lớn, như thể anh chính là quân vương bóng đêm, năm trong tay quyên sinh tử.
“Anh muốn về chầu trời đến thế à?
Chậc! Nếu đã muốn thì theo tôi!”
Dương Tiêu cười quyên rũ.
Vèol Vừa dứt lời, thân hình Dương Tiêu như sao băng bay vê phía khoảng trống cách đỏ không xa.