Mục lục
Hổ Tế Dương Tiêu - Đường Mộc Tuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dương Tiêu, một thằng phế vật như anh mà còn dám mạnh miệng với tôi? Chó má, xem hôm nay ông đây phải đánh gãy răng chó của anh!” Điền Chắn Hưng hét lên, anh ta xác định Dương Tiêu đang khoác lác.

 

Trong giây tiếp theo, Điền Chấn Hưng nắm chặt cây gậy bóng chày, quất về phía đầu Dương Tiêu.

 

Nhìn thấy cú đánh của Điền Chắn, Vương Trạch phấn khích như vừa được tiêm chất kích thích: “Đúng, cứ như vậy, giết anh ta, giết chết rắc rưởi Dương Tiêu đi!”

 

“Không biết mùi đời!” Ánh mắt của đám bác sĩ càng ngày càng lạnh lẽo, nhìn Dương Tiêu không có một chút thương tiếc nào.

 

Có vẻ như Dương Tiêu đang khoác lác, bọn họ xem thường việc Dương Tiêu là phế vật ở rể, bọn họ cho rằng không phải do Liễu Giang Hà mời Dương Tiêu đến.

 

Bây giờ Điền Chắn Hưng đã ra tay với Dương Tiêu, không có ai bước lên ngăn cản anh ta, họ mong rằng Điền Chấn Hưng sẽ nhanh chóng dạy cho Dương Tiêu một bài học xương máu.

 

Ánh mắt Dương Tiêu lạnh lùng: “Tôi khuyên anh không có việc gì thì đừng nên tìm phiền phức!”

 

“Không có việc gì thì đừng tìm phiền phức? Mẹ kiếp, ai không có việc tìm phiền phức hả? Đồ đối trá phế vật nhà anh, hôm nay ông đây phải cho anh biết tại sao hoa lại đỏ như vậy!” Điền Chấn Hưng rơi vào trạng thái điên cuồng, anh ta nắm chặt cây gậy bóng chày hướng về phía đầu Dương Tiêu nhanh chóng đánh xuống.

 

Mọi người đều biết Điền Chấn Hưng rất nghiêm túc, nếu cây gậy bóng chày này rơi mạnh vào đầu sẽ có một chấn động nhẹ.

 

Đáng tiếc là không ai quan tâm đến cảm giác của phé vật, trong mắt mọi người, Dương Tiêu là phế vật sống giữa loài người, là phôi thai thô kệch không thể đặt lên bàn.

 

“Tốt! Tốt lắm!” Cuối cùng Dương Tiêu cũng tức giận.

 

Hôm nay Dương Tiêu chuẩn bị hành động khiêm tốn, ai ngờ sẽ luôn có người không có mắt tới tìm phiền phức.

 

Đặc biệt là cái miệng bẩn thỉu của Điền Chấn Hưng, Dương Tiêu hoàn toàn tức giận, bát kể là ai chỉ cần mắng chửi mang theo chữ mẹ, ai cũng không thể buông tha.

 

“Giết cậu ta!” Vương Trạch hét lên trong lòng.

 

Một đám người lạnh lùng quan sát, chờ đợi Dương Tiêu bị gậy bóng chày đánh ngã.

 

Khi mọi người cho rằng Dương Tiêu xong đời, trong mắt Dương Tiêu lóe lên một tia lạnh lùng, anh ra tay mạnh mẽ, trước khi gậy bóng chày rơi xuống, chân phải của Dương Tiêu đạp ra như rồng bay ra biển.

 

Nhanh, thực sự quá nhanh, tất cả mọi người đều không nhìn thấy Dương Tiêu xuất chiêu như thế nào, bọn họ chỉ nghe thấy một tiếng hét, thân thể Điền Chấn Hưng đụng phải bức tường cách đó bảy tám mét.

 

“Phụt!”

 

Ngã xuống đất, máu trong người Điền Chấn Hưng sôi trào, đột nhiên nôn ra một ngụm máu.

 

“Đờ mờ!” Nhìn thấy Điền Chấn Hưng cao lớn bị Dương Tiêu đá bay, Vương Trạch trừng to mắt suýt rơi ra ngoài.

 

“Chuyện… chuyện này làm sao có thể?” Đám bác sĩ đều sửng sốt.

 

Vừa rồi bọn họ thực sự không thấy Dương Tiêu ra tay, thân thể Điền Chán Hưng bay đi như một quả đạn đại bác.

 

Mặt Dương Tiêu lạnh cóng, không nhịn nổi, không cần phải nhịn nữa!

 

Điền Chấn Hưng ôm ngực, hai mắt đỏ ngầu lập tức khóa chặt Dương Tiêu, đau đớn tức giận hét lên: “Thằng khốn, một thằng phế vật như mày dám làm tao bị thương?”

 

Nói xong, Điền Chấn Hưng nắm lấy cây gậy bóng chày, muốn đấu với Dương Tiêu một lần nữa.

 

“Làm anh bị thương thì sao?” Dương Tiêu tức giận nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK