Mục lục
Hổ Tế Dương Tiêu - Đường Mộc Tuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Tiêu tỉ mỉ quan sát dì nhỏ Triệu Cầm, quần áo cũng không được tươm tắt cho lắm, đặc biệt chính là cách mặc quần áo của người thanh niên càng khiến cho Dương Tiêu dở khóc dở cười.

 

Chỉ thấy đôi giày người thanh niên kia đang mang chính là một đôi giày nhái hiệu Nike, quần là chiếc quần nhái hãng Adidas, trên người thì mặc một chiếc áo phông trị giá vài chục nhân dân tệ đã qua tái ché, tóc nhuộm vàng, tai bám lỗ tai, có chút không ra làm sao.

 

Nhìn thấy Dương Tiêu không ngừng soi mói mình, người thanh niên kia liếc mắt nhìn Dương Tiêu khinh thường: “Anh chính là tên phế vật Dương Tiêu? Nhìn cái gì mà nhìn? Có biết rằng, một thân quần áo này của tôi toàn bộ đều là hàng hiệu, trị giá đến máy ngàn nhân dân tệ đó!”

 

Người thanh niên này tên Tôn Bằng, cũng là con trai độc nhất của nhà dì nhỏ Đường Mộc Tuyết.

 

Dì nhỏ của Đường Mộc Tuyết tên là Triệu Liên, dượng nhỏ tên là Tôn Phú Quý.

 

Triệu Liên cười khinh thường một tiếng: “Thứ mắt chó nhìn người thấp, đừng cho rằng cậu ở rể Đường Gia thì có thể trong mắt trong chứa ai, cậu phải biết rằng, cậu chỉ là một tên ăn bám mà thôi!”

 

Đối với lời mắng nhiếc của Triệu Liên, sắc mặt Dương Tiêu căng cứng, bản thân mình vẫn chưa nói bắt cứ điều gì, như thế nào lại trở thành mắt chó nhìn người thấp rồi?

 

Người nhà bọn họ, thật không biết là thứ kỳ lạ hay là lòng tự tôn quá cao!

 

Đột nhiên, Tôn Bằng nhìn thấy chiếc xe Maserati giống như nhìn thấy mỹ nữ, vô cùng kích động nói: “Oh Woa, vậy mà lại là xe Maserati, quả thật chính là siêu xe, ít nhất cũng phải đến vài chục ngàn nhân dân tệ!”

 

Nhìn thấy thật sự là hãng Maserati, ánh mắt Triệu Liên cùng Tôn Phú Quý đều không ngừng điên cuồng, bọn họ như thế nào lại không nghĩ đến việc lái siêu xe chứ.

 

Tôn Bằng cười nham hiểm một tiếng, đột nhiên chỉ thị Dương Tiêu nói: “Tên phế vật kia, nhanh chóng leo xuống xe cho tôi, tôi muốn lái siêu xe! Nhanh lên, còn chậm chạp, có tin ông đây đâm một phát chết tươi không?”

 

Nhìn thây tên Tôn Bằng kia hông hách như vậy, Dương Tiêu đối với cả nhà bọn họ triệt để cạn lời.

 

Chiếc xe Maserati này là hắn đặc biệt mua cho Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu không hề hi vọng sẽ có người khác chạm đến, nếu như có người chạm đến, trong lòng Dương Tiêu sẽ vô cùng khó chịu.

 

Mặc dù chiếc xe này đối với Dương Tiêu mà nói, không hề có giá trị bao nhiêu, nhưng chiếc xe Maserati này là món quà đầu tiên hắn chính thức tặng cho Đường Mộc Tuyết, hắn thật không muốn món quà đầu tiên tặng cho cô xảy ra bất kỳ tổn thất nào.

 

Tôn Phú Quý nhìn Dương Tiêu vẫn chưa bước xuống xe, tức giận quát lên: “Như thế nào? Trong lỗ tai của cậu có nhét lông lừa sao? Con trai của tôi muốn lái xe thì như thế nào? Cậu không phục sao?”

 

“Đúng vậy, nếu không bò xuống, ông đây đánh gãy chân cậu!” Tôn Bằng khinh thường nói.

 

Từ khi bắt đầu đến nay, người nhà bọn họ chưa từng đem Dương Tiêu đặt vào mắt.

 

Trước khi đến đây, bọn họ sớm đã nghe ngóng, tên Dương Tiêu này chỉ là một tên vô dụng, bát kể đánh mắng, không có chút tiền đồ nào.

 

Triệu Liên cười lạnh một tiếng: “Tiểu tử, còn không bò xuống xe, cậu có tin tôi lập tức gọi điện thoại cho cháu gái không?”

 

Cháu gái trong lời nói của Triệu Liên tất nhiên chính là Đường Mộc Tuyết, Đường Mộc Tuyết lúc này đang làm việc, nếu như Triệu Cầm lúc này gọi điện thoại đến cho Đường Mộc Tuyết, nhất định sẽ ảnh hưởng đến công việc của cô ấy.

 

Đường Mộc Tuyết cũng chỉ nghỉ ngơi được vài tiếng đồng hồ, Dương Tiêu không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà làm ảnh hưởng đến Đường Mộc Tuyết.

 

“Đợi lát nữa lái xe chậm một chút!” Dương Tiêu nhắc nhở nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK