Chương 1874:
Theo sau chữ chết kia rơi xuống, dường như có một nhát búa nặng nề giáng xuông trái tim của đám người nhà họ Dương ở Đề Đô khiến bọn họ khiếp sợ.
“Di… di hài của ông chủ đang ở trong căn bếp bỏ hoang ở sân saul”
“Đúng đúng đúng, di hài của ông chủ đang ở trong căn bếp bỏ hoang ở sân saul”
Đám người nhà họ Dương ở Đề Đô vội vàng gật đầu, bọn họ hoàn toàn sợ Dương Tiêu, bị Dương Tiêu nhìn chằm chẳm bọn họ hồn bay phách lạc.
Biệt được tung tích di hài của cha ở đâu, Dương Tiêu mặc kệ nhóm người nhà họ Dương ở Đề Đô, anh đi thẳng về phía căn bếp bỏ hoang ở sân sau.
Cho dù đã không ở trong nhà họ Dương nhiêu năm, nhưng Dương Tiêu vân nhớ rõ từng đường đi nước bước của nhà họ Dương.
Khi đến khu vực bếp bỏ hoang ở sân Sau, trong mắt Dương Tiêu hiện lên tơ máu.
Năm đó, anh và mẹ bị bà cụ và Dương ¡ Bân Hàn chèn ép đã sống trong căn bếp bỏ hoang này.
Không ngờ di hài của người cha Dương Thiện Khung đưa về nhà họ Dương ở Đề Đô, lại bị bọn bà cụ đặt vào đây.
Một cơn giận dữ trào ra, anh thực sự hận bà cụ đên cực điểm.
Bà cụ có chấp ích kỷ tư lợi này hoàn toàn không đủ tư cách làm mẹ!
Bà cụ có chấp ích kỷ tư lợi này hoàn toàn không đủ tư cách làm bà nội của anhI Anh đá tung cánh cửa phòng bếp bỏ hoang, Dương Tiêu bước vào, chỉ thây một bóng người bên trong một cái bao tải, đầu người lộ ra, hoàn toàn mật sức sông.
Người này giỗông với Dương Tiêu tám phân, người này chính là Dương Thiên Khung kiêu ngạo cha ruột của Dương Tiêu.
Nhìn chăm chú vào người trước mặt, Dương Tiêu đau lòng cực độ.
Người trước mặt anh tràn đây tang thương, râu không cạo, tóc bạc phủ đầu, vệt bầm tím trên mặt và máu trên cỗ họng đã đông lại.
Rõ ràng trong những năm qua Dương Thiên Khung đã phải chịu quá nhiều đau đón và hành hạ.
Theo lý mà nói, năm nay cha anh mới hơn bổn mươi tuổi, ở độ tuổi phong nhã hào hoa.
Nhưng nhìn cha, Dương Tiêu chỉ cảm thây ông không giông một người ở độ tuôi bốn mươi nền cỏ, cha anh càng giông ông già tang thương ở độ tuôi sáu, bảy mươi tuôi.
“Như vậy cũng tốt, đã được giải thoát!” Dương Tiêu tự giễu.
Anh có thể nhìn ra bao năm qua cha suy sụp tỉnh thân, đã bị tra tân như địa ngục.
So với sống không bằng chết, sống trong đau đón, thì thà chết mà giải thoát còn hơn.
Mặt khác, Dương Tiêu có thê nhìn ra gân tay và gân chân của cha Dương Thiên Khung đã bị cắt đứt ở nhiều vị trí, ngay cả khi cha anh vẫn còn sống, ông cũng không khác gì một người vô dụng.
Anh biết khi còn trẻ cha là thế hệ thiên kiêu, cho dù có được cứu sống thì có lẽ cũng không chịu nổi một trận đòn nặng như vậy.
“Đi thôi, con trai sẽ dân người rời khỏi cái nơi không phân biệt đúng sai này!” Mũi của Dương Tiêu chua xót, ôm di hài của cha Dương Thiên Khung ra ngoài nhà hộ Dương ở Đề Đô.
Bộp bộp bộp!