Mục lục
Hổ Tế Dương Tiêu - Đường Mộc Tuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1763:

Giờ đây, khi biết tin cha qua đời, trong lòng Dương Tiêu đau buôn khác lạ.

Những năm qua, Dương Tiêu đã nhận ra lý lẽ ở đời có biết bao chuyện mà bản thân chẳng thẻ làm chủ được.

Giông như trận chiên trong rừng mưa nhiệt đới cách đây năm năm, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn biết bao nhiêu đồng đội bị những sát thủ hàng đầu thế giới tàn sát mà bát lực tái mặt.

Dương Tiêu còn mơ hồ nhớ rõ khi cha anh còn sông, ông đã dạy anh rất nhiều lý lẽ làm người, Dương Tiêu cũng tin tưởng người đàn ông mà mẹ anh thích sẽ không bao giờ kém.

Cái chết của cha cũng không khác nào một đòn giáng mạnh vào Dương Tiêu. Anh thực sự thà không có bát kỳ tin tức nào của cha còn hơn là nghe tin tức ông chết.

Trịnh Thu nói tiếp: “Cậu chủ nhỏ, nhiệm vụ hàng đầu nhất không phải là truy tìm kẻ sát nhân, mà là cứu bà chủ!”

“Cứu bà chủ? Chẳng lẽ mẹ tôi cũng đã xảy ra chuyện?” Vẻ mặt của Dương Tiêu thay đôi.

Trịnh Thu thở dài sâu: “Tôi đã sai người âm thầm chăm sóc bà chủ, mới ngày hôm qua, tất cả những người được tôi cử tới âm thâm quan tầm đều bị đánh hôn mê, không rõ tung tích của bà chủ. Tôi đã cho mật thám dò xét toàn bộ Đề Đô, bây giờ có thể chắc chắn một chuyện, bà chủ đang ở Đề Đôi”

“Không tra ra ai đã giết bố tôi, người đã bắt mẹ tôi đi chắc phải đề lại manh mối gì chứ?” Dương Tiêu lạnh lùng nói.

Cha chết mẹ bị bắt khiến Dương Tiêu hoàn toàn tức giận.

Trịnh Thu thấp giọng nói: “Có thể là hung thủ thật sự giệt ông chủ, hoặc cũng có thể là người do cậu chủ lớn sắp xếp!”

“Tôi hiểu rồi, nhờ ông nội Trịnh theo dõi tung tích của mẹ tôi. Tối nay tôi sẽ đáp chuyến bay trở về Đề Đôi!”

Dương Tiêu lạnh lùng nói.

“Vâng, cậu chủ nhỏ!” Trịnh Thu cung kính nói.

Cúp điện thoại, Dương Tiêu cảm thấy lòng nặng trĩu.

Vốn dĩ anh muốn trở về Đề Đô láy lại tất cả những gì thuộc về mình, để kẻ trộm Dương Bân Hàn bị trừng trị, ai biết lúc này cả cha và mẹ anh đều gặp tai nạn.

Đông thời, Dương Tiêu âm thâm kinh hãi, ngay cả Trịnh Thu cũng gặp khó trong việc tra ra hung thủ đứng đằng sau, chí ít thì đây là chuyện tôt của các gia tộc lớn khác ở Đề Đô.

Như đã biết, quản gia Trịnh Thu có địa vị cao trong nhà họ Dương ở Đế Đô, ngay cả bà cụ cũng sẽ không dễ dàng xé rách da mặt với Trịnh Thu.

Trịnh Thu đi theo ông nội cả một đời, sau đó lại đi theo cha mình, rồi dõi .theo mình lớn lên, có thể nói, ông đã chứng kiến sự trưởng thành của ba thế hệ nhà họ Dương ở Đề Đô.

Trong lòng Dương Tiêu tin tưởng Trịnh Thu, anh tin từng lời Trịnh Thu nói.

Về phía mẹ, chín mươi chín phần trăm là đã bị người ta bắt đi. Nếu bên kia muốn giết mẹ anh, thì e răng bây giờ đã có tin dữ ập đến rồi.

Người này đã bắt mẹ anh, phần lớn là vì anh. Đối với cái chết của cha, sợ rằng sẽ có một kết cục chân động phía sau.

Rốt cuộc, khi anh sáu tuổi đã không biết tung tích của cha, trong ng năm qua cha anh đã trải qua những gì, và trong những năm qua cha anh đã phải chịu đựng loại tra tân nào?

Hai mắt Dương Tiêu tràn đầy tơ máu, từ từ lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.

“Thằng nhóc thối này,. không có việc thì đừng làm phiền thầy vận động!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK