Chương 1697:
Sol không đề ý đến ánh mắt của mọi người, hãi tay siết chặt, trịnh trọng nói với Dương Tiêu: “Ơn lớn của Dương Tiêu điện hạ không lời nào cảm ơn hết, tôi nhỡ kỹ cái ơn này, ngày sau tội, ‘Sol sẽ đền đáp gấp trăm ngàn lần!”
Nhớ… nhớ kỹ cái ơn này?
ÒI Trong chốc lát, những lời nói của Sol không khác gì một hòn đá lớn đập xuông vực sâu, khiến nhiều người văng nước bọt tung tóe.
“Đã chữa khỏi? Tên này thực sự đã chữa khỏi cho chiến thần Sol?”
“Đờ mời Không phải chứ? Nội lực xua tan cái lạnh? Nội lực của tên này thật sự có thể xua tan cái lạnh trong người Sol2”
“Làm sao có thể? Nội lực xua tan cái lạnh, đây không phải chỉ có trong tiêu thuyêt võ hiệp sao?”
“Đậu xanh rau mát Tôi không nghe nhằm chứ?”
Một hòn đá khuấy động ngàn con Sóng, choáng váng, mọi người có mặt tại hiện trường đều choáng váng.
Mục Lâm, các chủ của Long Lân Các hóa đá, tất cả các thành viên của Long Lân Các đêu chết lặng.
Bậc thầy Alan vô cùng kinh ngạc, hai vị Thánh Y các mùa trước đã thốt lên đó là phép màu.
Dương Tiêu xua tay: “Được rồi được rồi, giúp tôi châm thuôc!”
Nhìn kỹ thì điều thuốc trên tay Dương Tiêu bị dập tắt dưới làn hơi lạnh.
Sol mỉm cười bước tới giúp Dương Tiêu châm thuôc.
Dương Tiêu hít sâu một hơi, cười khổ nói: “Thể lực này quá lớn! Còn tốt hơn uống rượu!”
“Không ngờ thần chết điện hạ lại không thể chống lại cái lạnh không độ!” Sol trêu chọc.
Dương Tiêu không vui trọn mắt: “Tôi là người, không phải thần, trên đời này cũng chăng có mây người có thể chịu được cái lạnh độ không tuyệt đối mà nhỉ?”
Nhìn thấy Dương Tiêu đang lạnh cóng, Sol nở nụ cười, trong mắt là chân thành sâu säc.
“Cảm ơn!” Sol chân thành nói.
Dương Tiêu nở nụ cười: “Chẳng phải vừa nãy đã nói rồi còn gì? Ơn lớn không lời nào cảm ơn hết, anh nói cảm ơn cũng vô dụng. Chờ ngày khác báo đáp tôi, công ơn của chiến thần số một nước, Nga chắc hẳn phải có giá trị tương đối.”
“Yên tâm, sẽ không làm thần chết điện hạ thất vọng!” Sol cười chân thành.
Nghĩ có thể trở lại chiến trường, chiến đầu bằng máu, Sol cảm thấy hăng hái cao ngất.
Dương Tiêu hút điều thuốc thật sâu, hút một hơi hết điều thuốc.
Tỉnh thần phán chắn, đầu óc Dương
Tiêu hoàn toàn tỉnh táo lại, anh nhìn Mục Lâm: “Xem ra lần này tôi lại thẳng!”
“Nghe nói chăng phải cậu bị thương nặng sao? Thực lực khôi phục nhanh như vậy?” Mục Lâm kinh ngạc nhìn Dương Tiêu.
Dương Tiêu bắt lực nhún vai: “Nhanh? Anh có hiểu, lầm gì về từ nhanh này à? Anh biết tôi đã im lặng năm năm không?”
“Đối với trình độ của cậu, năm năm đã đủ nhanh rồi!” Mục Lâm nghiêm nghị nói.
Dương Tiêu cười khổ: “Nhanh à? Anh nói nhanh thì cho là nhanh đi!”