Mục lục
Hổ Tế Dương Tiêu - Đường Mộc Tuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1779:

Không bao giờ có thể bỏ tất cả tiền vào tủi của mình, chỉ có thê kiếm được nhiều tiền hơn nêu sẵn sàng chỉ tiền để thu lợi nhuận.

Một số người kiếm tiền bởi vì họ sẵn sàng tiêu tiền, và một số người không thê kiếm tiền là bởi vì họ không chỉ tiền.

Tuy nhiên, Hoa Chỉ Uyên mới thành lập, với quy mô nhỏ việc giảm giá 50% thực sự thua lỗ, số lượng hoa bên kia muốn rất lớn nên không thể nhường bước thêm nũa.

“Cô chắc chắn chứ, cô Hoa?” Khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ trung niên càng ngày càng ảm đạm. Bà ta tên là Liễu Đồng, xuất thân từ nhà họ Liễu ở : Đê Đô, là em gái của chủ nhà họ Liễu ở Đề Đô, là cô ruột của Liễu Như Yên, con gái của nhà họ Liễu.

Liễu Đồng rất có hứng thú với hoa của Hoa Chỉ Uyển, muốn giành được SỐ lượng hoa lớn với giá cực kỳ rẻ, ai ngờ Hoa Mộ Tranh nhất quyết không chịu cho bà ta thể diện.

Vốn dĩ Liễu Đông có ý định cậy thê bắt nạt người khác, nhưng bây giò: Hoa Mộ Tranh không làm theo ý của bà ta, Liễu Đồng hoàn toàn tức giận.

Hoa Mộ Tranh nở nụ cười tao nhã, dễ gân nói: “Liễu tổng, nêu công ty này là của tôi, đừng nói là giảm giá 30%, tôi có thể miễn phí cho bà, nhưng tôi cũng là công nhân làm công ăn lương, giảm 50% đã là giảm giá lớn nhất của Hoa Chi Uyễn chúng tôi rồi!”

Nghe đến đây, một dòng khí tức giận vồ hình bộc phát trong lòng Liễu Đồng.

Chát!!I Bà ta giơ tay đột nhiên tát một cái vào khuôn mặt ngọc xinh đẹp của Hoa Mộ Tranh.

“Hừ, đồ đĩ, dám không cho tôi mặt mũi? Biết đây là Đế Đô không? Nhà họ Liễu chúng tôi là một trong sáu gia tộc lớn ở Đề Đô. Tôi nói cho cô biết, không cho tôi mặt mũi cũng giông như không cho nhà họ Liễu mặt mũi, tin hay không, chỉ một cuộc điện thoại của tồi cũng khiến công ty của các người không lăn lộn được không?”

Liễu Đồng nghiêm mặt trách mắng.

Khuôn mặt bà ta đầy \ vẻ kiêu ngạo, như thể một ý nghĩ của bà ta đã có thể quyết định sinh tử của Hoa Chỉ Uyễn.

Cảm nhận được vẻ đau rát trên mặt, thân thể mỏng manh của Hoa Mộ Tranh chân động, cô không ngờ đối phương lại kiêu ngạo vô lý như vậy.

Họ đã nhượng bộ đến mức này rồi, nhưng đối phương vẫn gây hân.

Nghĩ nhà Liễu ở Đề Đô là một trong sáu gia tộc lớn, có thể so sánh với sự tồn tại của các nhà tài phiệt đẳng cấp thế giới, khuôn mặt ngọc bích của bon Mộ Tranh trở nên tái nhọt.

Cho dù cô thuộc top IQ cao, nhưng khi đối mặt với sức mạnh tuyệt đối chỉ có thể bị áp chế tàn nhấn.

“Khiến công ty chúng tôi không lăn lộn được? Chỉ dựa vào người đàn bà chanh chua như bà? Dám làm hại cô Hoa? Lập tức chặt đứt cánh tay, sau đó biến mắt khỏi mắt tội. Nếu không chém không thương tiếc!” Đột Nhiên, một giọng nói âm vang vang lên.

Trong lúc Hoa Mộ Tranh tái mặt và vô lực, Dương Tiêu chính thức đến hiện trường trong cơn thịnh nộ.

“Dương Tiêu!” Nhìn thấy rõ người tới, Hoa Mộ Tranh thở phào nhẹ nhõm.

_Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Dương Tiêu, Hoa Mộ Tranh không khỏi nghĩ đên chuyện Dương Tiêu cướp dâu ở Giang Nam.

Trân Khải nhìn thây Hoa Mộ Tranh bị đánh, anh ta tức giận: “Dám ra tay với cô Hoa, đồ đàn bà xấu nhà bà không muốn lăn lộn nữa hả?”

Dương Tiêu đến chỗ Hoa Mộ Tranh nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, tôi đến muộn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK