Mục lục
Hổ Tế Dương Tiêu - Đường Mộc Tuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 994:

 

Trong lòng Đường Hạo căng thẳng như điên, néu lần này nhà họ Đường có thể kiếm được năm mươi triệu tệ, định giá thị trường của nhà họ Đường sẽ dễ dàng vượt quá một trăm triệu tệ, khoảng cách đến gần gia tộc hạng một sẽ càng gần hơn.

 

Bọn họ đã bỏ qua một điểm, mỗi lần nhà họ Lý ở Đông Hải kết toán là mỗi quý một lần. Lần này nhà họ Đường đã lầy hết tài sản ra để hoàn thành đơn hàng năm mươi triệu tệ, lần sau Lý Minh Hiên tiếp tục tăng thêm cho nhà Đường thì nhà họ Đường sẽ rơi vào hoàn cảnh muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

 

Thư pháp và tranh cỗ mà bà cụ Đường sưu tập không có giá trị lắm, mà Dương Tiêu đã chào hỏi bên phía chợ đen ở thành phố Trung Nguyên. Vì vậy, những bức tranh và thư pháp. cổ này chỉ được bán với giá hai mươi triệu tệ, trong đó còn có món quà của Dương Tiêu.

 

Đặc biệt là ngọc Quan Âm đề vương xanh lục, chỉ bán được vài triệu tệ. Dù gì thì ngọc Quan Âm đề vương xanh lục này xuất thân trong nhà họ Cung, gia tộc số một ở thành phố Trung Nguyên, đã từng là bộ sưu tập của ông cụ Cung Thiên Tề. Ở chợ đen không máy ai dám thu mua, lỡ chọc giận nhà họ Cung, bọn họ sẽ không gánh nổi hậu quả.

 

Biết được điều này, bà cụ Đường tức giận suýt bùng nỏ, những thư pháp và tranh cổ này rất có giá trị. Bà ta đã bị những tay buôn đen này ép giá khủng khiếp.

 

Tuy nhiên, bà cụ Đường cũng biết ít người dám nhận thu mua ngọc Quan Âm đề vương xanh lục, nên chỉ có thể chọn cách bán rẻ.

 

Sau khi làm xong những việc này, chuỗi vốn liếng của nhà họ Đường vẫn không đủ. Bà cụ Đường đã bảo Đường Hạo đến ngân hàng vay mười triệu tệ, sau đó mới gom được năm mươi triệu tệ tiền nguyên liệu dược phẩm.

 

Để nắm bắt cơ hội nơi cơ hội và nguy cơ cùng tồn tại, nhà họ Đường phải dốc hết sức lực.

 

“Được, tôi hiểu rồi, làm tốt lắm!” Dương Tiêu nhận được cuộc gọi từ Lý Minh Hiên, trên mặt lộ ra vẻ giễu cọt.

 

Cổ Soái người đứng đầu chợ đen gọi điện cho Dương Tiêu, nói với Dương Tiêu rằng anh ta đã lấy thu mua tất cả đồ cổ của nhà họ Đường.

 

Khóe miệng Dương Tiêu hơi nhéch lên: “Nhà họ Đường, trời sắp thay đổi rồi! Bà cụ Đường, Đường Hạo, Đường Dĩnh, các người đã chuẩn bị tâm lý xong chưa?”

 

“Trời thay đổi hay không thay đổi cái gì, mau xuống xe cho tôi.” Lúc này, Lam Vi Vi bước tới tức giận nói.

 

Vừa rồi Dương Tiêu trả lời điện thoại, Lam Vi Vi nễ mặt không làm phiền. Bây giờ Dương Tiêu nghe điện thoại xong thì lại đang lắm bảm một mình, điều này khiến Lam Vi Vi tức giận.

 

Theo cái nhìn của cô là Dương Tiêu đang có tình, dây dưa không muốn ra khỏi bãi đỗ xe.

 

Nghe thấy giọng nói của Lam Vi Vi, Dương Tiêu mới chậm rãi xuống xe: “Xuống xuống, nghe cô hết được chưa?”

 

Bây giờ anh bị Lam Vi Vi gài bẫy, người đứng chung một mái hiên không thể không cúi đầu.

 

“Không còn sớm nữa, chúng ta mau đi thôi!” Lam Vi Vi thúc giục.

 

Dương Tiêu nhún vai bất lực, đành phải đi theo Lam Vi Vi ra bên ngoài bãi đỗ xe.

 

Đến hội trường Hội giao lưu võ thuật ở thành phố Trung Nguyên, Dương Tiêu đã vô cùng kinh ngạc.

 

Bởi vì có rất nhiều người tham gia buổi giao lưu võ thuật hôm nay, gần như có thể miêu tả là một biển người.

 

“Hây yal”

 

Lúc này, một người đàn ông cao lớn hói đầu hét lên, đập mấy viên gạch đỏ vào đầu.

 

Khi đầu đập vào, một số viên gạch đỏ bị vỡ ra, mọi người có mặt tại hiện trường đều sửng sốt và võ tay.

 

Dương Tiêu bắt ngờ nói: “Kỹ năng đầu sắt? Đáng tiếc, còn chưa đến nơi đến chốn. Người có kỹ năng đầu sắt thật sự sẽ trực tiếp cầm viên gạch xi măng đập vào đầu, không hè xảy ra vấn đề gì.”

 

“Cầm viên gạch xi măng đập vào đầu? Anh không sợ bị chấn động não à?” Lam Vi Vi tức giận nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK