Mục lục
Hổ Tế Dương Tiêu - Đường Mộc Tuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 233

Dương Tiêu dịu dàng nói: “Mộc Tuyệt, ba mẹ nói không sai, hiện tại nhà chúng ta xảy ra chuyện, anh cũng không thể ngồi im không màng đến!”

“Lời này mới đúng là lời người nói chứ!” Triệu Cầm khuôn mặt cười lạnh nói, bà chính là sợ Dương Tiêu chỉ tìm những ngôi nhà cũ xưa, liền đặc biệt dặn dò: “Nhớ rõ, chúng ta không ở nhà cũ, chúng ta muốn sống ở trong tiểu khu cao cấp, chính là tiểu khu cao cấp không có nguy hiểm tiềm tàng!”

“Mẹ!” Đường Mộc Tuyết tức giận nói.

Triệu Cầm hừ giọng nói: “Mộc Tuyết, mẹ cũng là đang suy nghĩ cho cả nhà chúng ta, lỡ đâu lại phát sinh hỏa hoạn thì như thế nào?”

Dương Tiêu gật đầu đồng ý: “Ba mẹ hai người yên tâm, con đảm bảo ngôi nhà mới của chúng ta nhất định sẽ thuộc khu vực thượng lưu nhất của thành phố Trung Nguyên!”

“Căn nhà thượng lưu nhất? Cậu cứ thổi phồng đi, đợi đến khi không có nhà để ở, lại tiếp tục tính đến chuyện của cậu!” Triệu Cầm khinh thường nói.

Dương Tiêu có thể thuê được một căn nhà ở tiểu khu cao cấp thì Triệu Cầm đã cảm ơn trời cảm ơn đất rồi, còn nhắc đến căn nhà thượng lưu nhất Triệu Cầm căn bản không dám xa xỉ mà hy vọng.

Tâm truyện Đường Mộc Tuyết lúc này cực kỳ khó chịu, hiện tại cô cũng không còn biện pháp nào khác nên chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Dương Tiêu.

.

Dù sao, số tiền dành dụm trước đây đều dùng để chỉ trả tiền khám bệnh cho Đường Kiến Quốc, hiện tại cộng thêm tiền viện phí của Dương Tiêu, lúc này tiền bạc trong người của Đường Mộc Tuyết cũng không còn bao nhiêu.

Đường Mộc Tuyết từng nghĩ đến việc tạm ứng tiền lương, nhưng cuối cùng cô vẫn từ bỏ suy nghĩ này. Hiện tại, Đường Hạo chính là giám đốc điều hành, chỉ dựa vào sự đối đầu của Đường Hạo dành cho mình, Đường Hạo hắn ta chắc chắn sẽ không bao giờ phê duyệt tạm ứng tiền lương trước cho cô, Đường Hạo hiện tại hận nhất chính là khiến cho một nhà bọn họ đều thành chó nhà có tang.

Đường Mộc Tuyết biết rõ Dương Tiêu trước đây từng là quân nhân, e rằng số tiền trên người chính là tiền dành dụm trong quân đội. Thu nhập của một người quân nhân cũng không tính là nhiều, Dương Tiêu đã mua tặng cô một chiếc xe Maserati Quattroporte, lại tạm ứng trước mười vạn tiền viện phí cho phí điều trị của Đường Kiến Quốc, hiện tại chỉ sợ rằng trên người hắn cũng không còn bao nhiêu tiền.

Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm chính là thờ ơ mà đứng một bên chờ, hai người bọn họ hiện tại đã tin việc Dương Tiêu chính là quân nhân, bọn họ hiện tại chính là muôn tiêu sạch toàn bộ số tiền trên người Dương Tiêu mới cam lòng.

Trong mắt bọn họ, Dương Tiêu ở rễ trong nhà bọn họ, tiền của Dương Tiêu chính là nên lấy ra cống hiến cho cái nhà này.

“Điện hạ, tôi vừa mua một căn biệt thự ở khu Nặc Lan sơn : trang, hiện tại có thể trực tiếp vào ở; điện hạ ngài trước mắt có thể đến ở tạm; căn nhà bên này đã hoàn công, hiện tại trong quá trình hoàn thiện trang trí.” Lý Minh Hiên bẩm báo lại.

“Vắt vả cho cậu rồi!” Dương Tiêu gật đầu trả lời.

Hiện tại tìm nhà cũng không dễ dàng gì, Dương Tiêu chỉ có thể lựa chọn chấp nhận ở tạm trong căn biệt thự Lý Minh Hiên vừa mua.

Sau khi đã giải quyết xong chỗ ở, Dương Tiêu liền ngăn lại một chiếc xe taxi: “Ba mẹ, Mộc Tuyết, đã sắp xếp ổn thỏa. Chúng ta đi được rồi!”

“Hừ! Đợi lát nữa nếu như không phải là tiểu khu cao cấp, bà đây liền tính số với người!” Triệu Cầm không hề dành cho Dương Tiêu chút mặt mũi tốt nào, liền nhanh chân bước lên xe.

Sau khi bước xuống xe, Triệu Cầm triệt để ngây người.

“Đây…đây không phải là khu biệt thự sơn trang Nặc Lan sao?

Dương Tiêu cái tên phế vật này, dám đùa giỡn bà đây đúng không?” Triệu Cầm nhìn sang Dương Tiêu hét lên.

Nặc Lan sơn trang chính là khu vực biệt thự xếp thứ hai tại thành phố Trung Nguyên, chỉ thua kém khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh.

Nơi này mỗi một tòa biệt thự cũng trị giá thấp nhất cũng vài chục triệu, có thể sống ở nơi này không phải người giàu sang thì cũng là kẻ phú quý.

Hơn nữa, bảo vệ nơi này cực kỳ nghiêm khác, ra vào đều cần phải đăng ký.

Trong mắt Triệu Cầm, Dương Tiêu mang bọn họ đến đây chính là cố ý muốn trêu chọc bọn họ.

Đường Kiến Quốc cùng Đường Mộc Tuyết cũng chết sửng, bọn họ đều không dám tin nơi ở mà Dương Tiêu vừa nói chính là nơi này.

Dương Tiêu cười nhạt một tiếng nói: “Mẹ, con như thế nào có thể trêu chọc người được? Chúng ta vào thôi!”

Triệu Cầm làm sao dám bước chân vào Nặc Lan sơn trang chứ, nơi này kiểm tra đặc biệt nghiêm ngặt, nếu như Dương Tiêu muốn trêu chọc bọn họ, vậy bọn họ há không phải sẽ bị bảo vệ nơi này tống cổ ra ngoài hay sao?

“Dương Tiêu cậu càng ngày càng quá đáng rồi đấy, cậu chính là rắp tâm muốn nhìn thấy tôi khó coi đúng không?” Triệu Cầm tức đến mức muốn xông lên tát thẳng vào mặt Dương Tiêu.

Bà chính là nhận định Dương Tiêu đây là đang cố ý chọc ghẹo bọn họ, khu biệt thự cao cấp như thế này bà cũng chỉ có thể ngước nhìn từ xa mà thôi.

Chính vào giây kế tiếp, một người đàn ông trung niên mặc âu phục khuôn mặt vô cùng tôn kính bước đến trước mặt Dương Tiêu nói: “Dương tiên sinh, rốt cuộc ngài cũng đã đến; xin mời vào bên trong!”

Cái gì?

Nhìn thấy thần sắc tôn kính của người đàn ông trung niên, . : | Triệu Cầm cho rằng Dương Tiêu đang bốc phét, sắc mặt bà lúc này lập tức đông cứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK