Mục lục
Hổ Tế Dương Tiêu - Đường Mộc Tuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1830:

Ông già Dịch Thập luộm thuộm trong xe thê thao màu vàng tức giận: “Chêt tiệt! Thằng nhóc nhà em lằng nha lằng nhãng, xem thầy đã tức đến mức nào rồi, có biết lát nữa thầy còn có hẹn riêng không hả? Em cứ lằng nhằng như vậy, đang lãng phí thời gian của thây hả?”

Dịch Thấp dút lời, âm thanh truyền đi hơn một trăm mét, toàn bộ khách sạn Thần Phong đều có thể nghe thấy rõ âm thanh này.

“Trời ạ! Nội lực của người này mạnh thật đây!” Tất cả doanh nhân giàu có nồi tiếng ở Đề Đô đều kinh hãi.

Rõ ràng là người ở cách xa trăm mét, mà giọng nói lại rất rõ ràng, đó là điều nh, phải người bình thường có thể làm được.

Nghe những gì Dịch Thấp nói, khoé miệng Dương Tiêu co giật, anh biết người thây tuyệt vời này. của mình thích đi thăng vào vận đê, không thích lãng phí quá nhiều thời gian.

“Nội lực? Nội lực từ đâu ra? Giả, tất cả đều là giả! Dương Tiêu, tôi phải giết cậu!” Dương Bần Hàn tức giận gầm lên.

Dịch Thấp cách không khí tát vào mặt Dương Bân Hàn, không những không gây sôc cho Dương Bân Hàn, mà còn kích thích sâu vào não của Dương Bân Hàn.

Với lòng căm thù, anh ta muốn đứng dậy khỏi mặt đất, tung ra một đòn chí mạng vào Dương Tiêu một lần nữa.

“Nghiệp chướng, quỳ xuống!” Nhận thây Dương Bân Hàn muôn đứng , dậy, trong đôi mắt già của Dịch Tháp loé lên tia sáng lạnh.

Ngay lúc Dương Bân Hàn chuẩn bị đứng dậy, một sự cưỡng chế đáng sợ ập xuông, Dương Bân Hàn lập tức cảm thây như có một tảng đá nặng ngàn cân đang đè lên mình, đâu gôi anh ta mêm nhữn, khuyu gồi xung đất, làm một tư thế quỳ tiêu chuẩn.

“Đậu phộng! Rốt cuộc người ra tay là thần thánh phương nào?” Nhìn thây Dương Bân Hàn quỳ vững vàng trên mặt đât, người tới chúc mừng chỉ cảm thấy da đâu tê dại.

Bà cụ nhà họ Dương ở Đề Đô vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Rốt cuộc ông là ai?”

“Tôi là ai không quan trọng, dù sao cũng không phải nhân tình của bà, bà cứ ngôi yên tại chỗ, nếu không, chết!”

Giọng nói không mặn không nhạt của Dịch Thấp lập tức vang lên.

Cái gì! Dù sao cũng không phải nhân tình của bà?

Nghe những lời của Dịch Tháp, mọi người có mặt tại hiện trường lập tức bị sốc bởi những lời nói như sắm của Dịch Tháp.

Người ra tay này tốt xấu gì cũng là cao thủ vô song, nhưng không ngờ lại nói ra một lời vô liêm sỉ và nóng nảy như vậy.

Bà cụ tức giận suýt hộc máu, từ khi chồng chết, bà ta đã khống chế toàn bộ nhà họ Dương ở Đề Đồ với tốc độ cực nhanh, thân phận cao quý, ai dám lây bà ta ra trêu đùa?

Người ngoài cửa lại dám chế nhạo bà ta như vậy, không cần nói bà cụ căm hận đến mức nào.

“Hỗn láo!” Bà cụ tức giận đứng thẳng dậy.

Chát!!!

Bà cụ vừa dút lời, Dịch Thập lại phât tay, một làn sóng vô hình quét qua, y hệt Dương Bân Hàn, một cái tát vô hình tát vào mặt bà cụ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK