Mục lục
Hổ Tế Dương Tiêu - Đường Mộc Tuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1762:

Phương Văn Châu nghiêm nghị hét lớn: “Đưa tất cả những người này đi cho tôi, tra kỹ lai lịch của bọn họ. Chỉ sa] bọn họ phạm tội, đều sẽ bị nhốt ại”

Lương Khởi bị bắt, Lương Mãnh và Cao Hùng chết, Phương Văn Châu trần thủ huyện Thiên Son, toàn bộ nguy cơ đã hoàn toàn được giải quyết.

Sau khi tạm biệt Phương Văn Châu và Vạn Tứ Hải, Dương Tiêu chuẩn bị quay trở lại thành phố Trung Nguyên.

Ngay lúc Dương Tiêu chuẩn bị rời đi, Trịnh Thu quản gia lớn của nhà họ Dương ở Đê Đô hột hoảng gọi tới.

“Cậu chủ nhỏ, xảy ra chuyện lớn, Đề Đô thay đổi!”

Nghe thây giọng nói lo lăng của Trịnh Thu, trong lòng Dương Tiêu có linh cảm không tôt: “Ông nội Trịnh, đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Dương Bân lại gây thêm sóng gió gì?”

“Đây là một trong những nguyên nhân, quan trong nhất là đã tìm thấy ông chủ rồi!” Giọng Trịnh Thu rất nặng nê.

Dương Tiêu khẽ nhíu mày: “Ông c chủ?.

Ông nội Trịnh, ông đang nói về bế tôi?”

Trong. ấn tượng của Dương Tiêu, cha anh còn trẻ đắc chí, lại là anh hùng quan Đề Đô, bắt kỳ người tài giỏi nào cũng bị lu mờ trước mặt cha anh.

Dương Tiêu không có nhiều ấn tượng về cha mình. Dương Tiêu chỉ biết khi anh sáu tuổi cha anh đã đi công tác xa, từ đó, Dương Tiêu không có tung tích của cha.

Kê từ đó, những người bên trong nhà họ Dương ¿ ở Đề Đô trông cậy vào cha anh đều biên mắt, không ngừng trần áp hai mẹ con.

Năm đó bà cụ ở Đề Đô kiêu ngạo bị cha chèn ép mạnh, từ khi cha mật tích, bà cụ đã nắm quyền kiểm soát toàn bộ nhà họ Dương ở Đề vào tay mình.

Năm ấy khi Dương Tiêu thực hiện nhiệm vụ, anh cũng ít nhiều hỏi về tung tích của cha mình, đáng tiếc là Dương Tiêu không hỏi thăm được tung tích của cha.

“Đúng vậy, ông… ông chủ đã qua đời!” Quản gia Trịnh Thu vừa nói vừa cô nén đau thương.

Dương Tiêu như bị sét đánh khó tin nói: “Cái gì? Bố tôi đã qua đời? Xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Cách đây không lâu, có người mang thi thể của ông chủ về, tôi tự kiểm tra, thi thể của ông chủ thủng lỗ chỗ, bị tra tấn đến chết, quá trình tra tân kéo dài hơn ba năm, nghĩa là ông chủ bị bọn xấu tra tấn ít nhất hơn ba năm!”

Trịnh Thu nói tiếp.

Bị bọn xấu tra tấn ít nhất hơn ba năm? Đau đớn và khổ sở đến mức nào?

Thực ra chết không đáng sợ, đáng sợ là sông không băng chết.

“Độc ác như vậy! Rốt cuộc là ai làm?”

Hai mắt Dương Tiêu đỏ ngầu, nắm chặt tay, một luông sát khí mạnh lao thẳng lên trời cao.

Thời thơ ấu Dương Tiêu không có nhiều tình cảm với người cha này, thậm chí khi đó còn đây oán hận.

Nếu không phải cha rời đi, thời thơ ấu của anh đã không thiếu tình thương của cha. Nếu không phải cha rời đi, anh mẹ đã không bị cả nhà họ Dương ở Đề Đô hành hạ.

Có lần, khi Dương Tiêu nghĩ tiêu cực và bi quan đã đã cho rằng là như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK