Mục lục
Hổ Tế Dương Tiêu - Đường Mộc Tuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 149

Đám người dòng chính của nhà họ Đường cũng gấp gáp xoay Vòng.

“Bà nội, bây giờ người có thể cứu nhà họ Đường cũng chỉ có mình Mộc Tuyết, bây giờ chúng ta đi cầu xin Mộc Tuyết ra tay đi!”

“Đúng thế, đúng thế đấy. Bà nội à, chúng ta đi cầu xin Mộc Tuyết đi!”

Bà nội đường hít sâu một hơi, run rấy, trong lòng không cam tâm cũng đành nói: “Đi, đi đến nhà Mộc Tuyết.”

“Vâng!” Đám người dòng chính của nhà họ Đường như được đại xá, họ cũng sợ bà nội Đường không vứt thể diện xuống được sẽ dẫn đến việc nhà họ Đường bị phá sản.

Đám người cực kỳ lo lắng dàn trận đi đến khi chung cư nghèo cũ nát. Bà nội Đường đến khiến hai người Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm đều sợ đến ngây người.

Phải biết rằng, bà nội Đường bình thường rất khi thường tới khu dân cư nghèo này. Lần này bà nội Đường mang nhiều người đến thế này, sự việc rốt cuộc là sao đây?

Đường Kiến Quốc trông thấy nhiều người thế này, kinh ngạc nhìn về phía bà nội Đường, hỏi: “Chuyện này… Chuyện này rốt cuộc là sao?”

Triệu Cầm cũng ngơ hết cả ra: “Chuyện lớn… Chuyện lớn gì xảy ra vậy?”

Không ít người nhìn thoáng qua đồ được chưng trong nhà, thấy l cái nhà đến trùng tu cũng chẳng được trùng tu, trong lòng càng khinh thường đủ kiểu.

Nhưng hôm nay họ đến để cầu xin người khác nên không thể nói gì.

Bà nội Đường nở nụ cười ấm áp hiếm hoi: “Hôm nay muốn đến thăm bọn con một chút. Mộc Tuyết đâu rồi, vẫn chưa về à?”

Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm nhìn nhau, thầm khit mũi xem thường. Đến thăm nhà mình à? Nói chuyện cũng dễ nghe quá, các người còn ước chỉ chúng tôi chết đâu đó bên ngoài kìa!

Thế nhưng, họ vẫn chưa dám đối đầu với bà nội Đường, Đường Kiến Quốc kính cẩn nói: “Mộc Tuyết vẫn chưa về, hay để con gọi điện thoại cho Mộc Tuyết nhé?”

“Không vội, không vội!” Bà nội Đường sợ quấy rầy Đường Mộc Tuyết nên nháy nháy mắt nói.

Đường Hạo và Đường Dĩnh đều tỏ vè mất kiên nhẫn. Cái nhà này vừa chán vừa nóng, so với cái phòng bây giờ họ đang ở thì chẳng khác nào một cái trên trời, một cái dưới đất.

Bà nội Đường không lên tiếng thì họ cũng chẳng tiện nói năng gì, dù sao thì người làm chuyện sai trái cũng chính là bọn họ.

Đám người dòng chính nhà họ Đường đã hận Đường Hạo gần chết. Nếu không vì thằng cô hồn Đường Hạo này thì họ cũng đâu cần phải khúm núm đến nhà cầu xin người ta chứ.

Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết ăn xong bữa trưa lãng mạn, lúc về đến nhà đã gần một rưỡi chiều. Trông thấy Đường Mộc Tuyết về, Đường Hạo nỗi lửa giận đùng đúng, nói với Đường Mộc Tuyết: “Đường Mộc Tuyết, cô đi làm gì đấy hả? Cô có biết bà nội chờ cô mấy tiếng rồi hay không?”

“Ai bảo cháu nói chuyện với Mộc Tuyết kiểu đó hả?” Bà nội Đường tức giận nói.

Đường Hạo ý thức được mình có việc phải cầu xin người ngác, lúc này mới cúi đầu nói với bà nội Đường: “Bà nội, cháu sai À:jm rôi!

Đường Mộc Tuyết thấy đám người dòng chính của nhà họ Đường gần như tập trung đầy đủ trong nhà thì kinh ngạc nói: “Bà nội, mọi người làm gì ở đây vậy? Chức tổng giám đốc bộ phận thị trường cháu không làm nữa, chuyện hợp tác với nhà họ Lý ở Đông Hải cháu sẽ nói rõ ràng với anh Lý, sau này mọi người cứ xử lý đi!”

Từ khách sạn Thiên Đường Mộng Ảo đi về, Đường Mộc Tuyết đã hiểu rõ. Bà nội Đường nhắm vào mình như thế là vì muốn tước đoạt quyền lợi của mình, thế thì cô cứ chủ động từ chức thôi.

Dù sao bất ngờ mà hôm nay Dương Tiêu mang đến cũng đủ làm động lực cho cô nghênh đón một tương lai hoàn toàn mới rồi.

“Mộc Tuyết, con nói bậy bạ gì đó?” Triệu Cầm gắp lên, vội tiền đến khiển trách.

Nếu Đường Mộc Tuyết không có công việc này thì nhà họ ăn uống kiểu gì đây?

Bà nội Đường thấy Đường Mộc Tuyết muốn chủ động từ chức thì cũng gấp hét cả lên, bà ta vội vàng nói: “Mộc Tuyết, cháu là nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi trong thế hệ con cháu của nhà họ Đường chúng ta, sau này còn trông vào cháu dẫn nhà họ Đường đến đỉnh vinh quang, sao cháu lại từ chức chứ?”

“Đúng thế, đúng thế đấy!” Đám người dòng chính của nhà họ Đường vội phụ họa theo.

Bà nội Đường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, quát lớn về phía Đường Hạo: “Đường Hạo, cháu còn không mau xin lỗi Mộc Tuyết đi!”

“Vâng!” Đường Hạo cứ như con gà bại trận, cúi đầu đi về phía Đường Mộc Tuyết, nói: “Mộc Tuyết, trước đây tôi không tốt, tôi không nên nhắm vào cô, mong cô có thể tha thứ cho tôi!”

Thấy thái độ thân thiết của bà nội Đường và đám người dòng chính của nhà họ Đường, cả đối thủ một mắt một còn của mình là Đường Hạo cũng nói xin lỗi với cô, Đường Mộc Tuyết tỏ vẻ không thể tin nỗi.

Chuyện này… Rốt cuộc là thế nào?

Chỉ có một mình Dương Tiêu đứng sau lưng Đường Mộc Tuyết mới biết rõ tất cả mọi chuyện. Nhìn Đương Mộc Tuyết, khuôn mặt Dương Tiêu đầy vẻ cưng chiều.

Mộc Tuyết, hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta. Em có thích bất ngờ thứ hai này không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK