Biệt thự không có ai, còn sớm, tôi tìm một chỗ
ngồi xuống, nhìn phong cảnh trong sân “Khi nào
có em bé, tớ sẽ đưa đứa bé về gặp cậu. Nó sẽ gọi
cậu là mẹ đỡ đầu”
Cô ấy cắt ngang: “Mẹ đỡ đầu là cái gì chứ, cứ
gọi là mẹ đi, con mình sau này cũng vậy thôi, cứ
gọi mẹ đi.
Tôi buồn cười: “Ừ, tớ nghe theo cậu”
“John sẽ trở lại Thủ đô trong mấy ngày tới,
nếu ở Thủ đô quá chán, có thể cùng cậu ấy nói
chuyện hay đi ra ngoài. Sau khi mẹ cậu ấy xảy ra
chuyện, cậu ấy bị rất nhiều thứ đè nén, nhất là ở
Thủ đô này cậu ấy có thể còn cảm thấy khó chịu
hơn khi nhìn thấy những người trong gia đình. “
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Tôi gật đầu, thở dài nói: “Lát nữa tớ sẽ gọi
điện thoại cho cậu ấy, hỏi xem khi nào thì tới đây”
Cô ấy trả lời: “Nhân tiện, cậu gắng nhớ số của
cậu ấy. Lần trước về Mỹ đã đổi số rồi, cậu ấy liên
lạc với tớ qua Zalo.”
Họ đã quen với thói quen đổi số điện thoại
của John, cô nói: “Thôi, cậu cho tớ số của cậu ấy
đi, tớ sẽ ghi nhớ ra.”
Nói rồi tôi mở máy rảnh tay chuẩn bị ghi âm
bằng điện thoại, thấy La Linh đang ở phòng khách
dọn bàn, tôi bước vào chào.
Sau đó, tôi đi lên lầu trong khi gọi điện, Vũ
Linh nghe thấy tiếng động từ phía tôi và nói:
“Đừng viết số khi cậu đang đi bộ. Hãy tìm giấy và
bút, hoặc tớ sẽ gửi nó cho cậu sau”
Cô thấy ổn nên gọi điện nói chuyện, không
muốn cúp máy, chỉ nói đơn giản: “Tớ vào phòng
làm việc để tìm giấy tờ, bút ghi chép”
May mắn là Phó Thắng Nam không khóa thư
phòng, tôi đi đến lục tung các ngăn tủ, tìm một
mảnh giấy trắng và bảo cô ấy đọc số điện thoại
của .John. Trong khi trò chuyện với cô ấy
về những điều đơn giản, thân thuộc thì cô để ý
thấy chiếc túi đựng tài liệu màu vàng sẫm trong
ngăn kéo, cô vừa mở túi vừa nói chuyện điện
thoại với Vũ Linh.
Nhìn thấy nội dung của hồ sơ, tôi hơi mất tập
trung một lúc.
“Mà này, cậu còn ốm nghén không? Người lớn
tuổi ở đây nói bảy tháng căn bản sẽ không nôn.
Tớ khi nào mới tới bảy tháng đây.” Vũ Linh bên kia
điện thoại than thở.
Tôi nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trên
hồ sơ, không muốn trò chuyện nữa nên bảo: “Vũ
Linh, tớ cúp máy trước nhé.”
“Có chuyện gì sao?”
“Không có gì đâu.”
Cúp điện thoại, tôi đóng ngăn tủ lại, trong lòng
cảm thấy thật khó chịu, có lẽ là do không khí trong
phòng làm việc quá im ắng.
Đi xuống lầu, La Linh tươi cười chào hỏi: “Bà
Hinh, bà có gì muốn ăn không? Tôi làm món tráng
miệng cho bà được không?”
“Không cần đâu” Tôi trả lời trước khi rời khỏi
đại sảnh.
Ra khỏi biệt thự, lang thang không mục đích
trên đường, nhìn xung quanh mọi thứ thật xa lạ.
Nơi này quá lớn, tôi không biết nên đi đâu một
lúc đây?
Thực ra tôi cũng không khó chịu như vậy, Phó
Thắng Nam muốn ly hôn, tôi đã biết điều này từ
ngày họ cười đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nếu đứa trẻ này không đến, tôi tin rằng tôi và
anh đã sớm không còn là vợ chồng rồi.
Đi được một lúc, tôi phát hiện hình như mình
Tại sao anh ta lại ở đây?
“Anh Hàn, thật là trùng hợp, khi gặp anh ở
đây” Tôi cười, cố gắng che giấu sự bối rối của
mình vào lúc này.
Anh ta dường như rất ít nói, mắt anh ta rơi vào
chân tôi, tôi đã đi quá xa, chân bị cọ xát chảy máu
nên tôi đã cởi giày ra.
Tôi hơi xấu hổ khi bị anh ta nhìn nhưng không
còn chỗ nào để che giấu, đành phải cười trừ.
“Lên xe” Anh ta nói, không thể cảm thấy chút
cảm xúc gì trong lời nói của anh ta.
“Không cần”
Tôi theo bản năng từ chối: “Tôi vừa đi ra ngoài
hóng gió, một lát nữa sẽ trở về”
Anh ta nhướng mày, có chút không hài lòng:
“Một chút nữa trời tối hẳn, tìm đường về sẽ khó hơn”
Ách.
Tôi mím môi, cụp mắt nhìn vết máu trên chân
mình rồi thâm thở dài, giờ còn sĩ diện cái gì chứ.
Sau khi lên xe, anh ta liếc nhìn cô nói: “Thắt
dây an toàn”
Tôi gật đầu, thấy anh ta khởi động xe nói:
“Khu biệt thự Nam Sơn.” Anh ta không nói,
chỉ lặng lẽ điều khiển xe.
Không khí có chút yên tĩnh đến đáng sợ, ngay
lúc này bụng tôi chợt kêu ọt ọt, xấu hổ một hồi.
Anh ta nhìn tôi, hơi nhướng đôi lông mày một
cách đẹp trai: “Cô muốn ăn gì?”
Tôi xấu hổ cúi đầu nói: “Một lát nữa tôi về nhà,
về nhà ăn cơm”
“Ăn rau trộn tương hay lẩu cay?”
“Lẩu.
Tôi há miệng, kinh ngạc không thôi nhìn anh
ta, thấy anh ta nhướng mày, tôi cắn môi thâm
mắng bản thân, đúng là cái miệng tham ăn.
Anh ta đậu xe ở bãi xe bên đường, nhìn tôi nói:
“Đi thôi”
Sau khi xuống xe, anh ta chọn một quán lẩu
bên đường trang trí rất đẹp, quán lẩu này kinh
doanh rất tốt.
Người phục vụ tìm một vị trí sau đó đưa thực
đơn cho Cố Diệc Hàn, đôi mắt xinh đẹp của người
phục vụ không khỏi nhìn anh ta vài lần.
Cố Diệc Hàn lật menu nhìn tôi và nói: “Cô
muốn ăn gì?”
Tôi lấy thực đơn và không giả vờ nữa, cô đánh
dấu vào một vài món ăn và nhìn anh ta một lúc
nói nhỏ: “Tôi không mang điện thoại và ví của
mình theo.
Anh ta gật đầu: “Tôi trả”
Thấy anh ta nói vậy, tôi gật đầu, sau đó chọn
thêm một số món ăn, đưa thực đơn cho cô phục
vụ đang ngẩn ngơ nhìn anh ta. Lúc lấy thực đơn
trước khi đi còn không quên nhìn trộm một cái nưa.
Đẹp trai và giàu có, ai cũng yêu thích cái đẹp.
Nhìn anh ta, tôi nói: “Anh Hàn, cảm ơn anh vì
những gì đã xảy ra hôm nay và cả chuyện tối nay”
Rốt cuộc anh ta đã giúp tôi, tôi không thể
không nói lời cảm ơn.
Anh ta nhướng mày, thờ ơ đáp: “Ừ”
Sau đó không nói thêm lời nào.
Bữa ăn diễn ra vô cùng yên tĩnh, tôi không biết
phải nói gì, không nói thêm được lời nào.
Sau khi ăn no, tôi đặt đũa xuống và ngồi im.
Anh ta nhướng mắt, chú ý đến hành động của
tôi, nhẹ nhàng hỏi: “Cô no chưa?”
Tôi gật đầu mỉm cười ngại ngùng.
Anh ta đặt đũa xuống, ưu nhã lau miệng rồi
nói: “Đi thôi”
Cách xử lý sự việc của anh ta khiến tôi nhất
thời không tìm được chủ đề nào để nói, liền đi
theo anh ta để trở về.
Sau khi lên xe, tôi nhìn thời gian, đã chín giờ.