Mục lục
Vợ yêu, anh muốn tái hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi có chút sửng sốt, rất rõ ràng, lời



này của anh ấy là đang ngầm nói tôi không



nên ở cùng một chỗ với Phó Thắng Nam.



Nhưng Phó Thắng Nam là ai cơ chứ?



Sao anh có thề nghe không hiểu lời này



được, lông mày anh khẽ nhăn lại, yếu ớt



cười cười, gắp một miếng thịt bỏ vào trong



bát tôi bảo: “Ăn nhiều một chút, dạo này



em hơi gầy.”



Nghĩa bóng là một mình tôi ở bên kia,



không ai chăm sóc, nên mới gầy.



Tôi trầm mặc, mím môi, hóa ra hai



người này vẫn có thể ăn một bữa cơm



ngon lành đến vậy. Bây giờ nhìn lại mới



thấy, là tôi đã nghĩ nhiều rồi.



Tuệ Minh đương nhiên nghe không



hiều ý tứ trong lời người lớn nói. Có lẽ đứa



bé nào cũng thích tới gần phụ nữ có thai,



cho nên con bé cũng theo Hồ Diệp tán



gẫu.



Có những lúc con bé còn tỏ ra trưởng



thành trước tuồi, giọng nói mềm mại, ngây



thơ, lôi kéo Hồ Diệp nói: “Dì ơi, có phải là



sau này con phải gọi dì là mợ phải không



ạ?”



Con bé vừa nói xong, sự chú ý của




VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Thầm Minh Thành lập tức bị dời đi, không



đặt trên người tôi nữa.



Anh ấy nhìn Tuệ Minh bảo: “Tuệ Minh



ngoan, muốn ăn cái gì cậu gắp cho con,



đừng quấn quít lấy dì mãi thế.”



Tuệ Minh chưa từ bỏ ý định, ngửa đầu



nhìn anh ấy hỏi: “Cậu, mẹ nói cậu sắp lấy



vợ, thế nên sau này con phải gọi dì là mợ,



cậu sắp lấy dì sao?”



Thầm Minh Thành nhíu mày, mím môi:



“Con còn bé ăn nhiều cơm vào, nói ít một



chút!”



Hiển nhiên, lời này của anh ấy là



không muốn đề Tuệ Minh nhiều lời hỏi



nhiều.



Những người có mặt trên bàn ăn đều



dừng lại.



Hồ Diệp nở nụ cười cay đắng. Một cô



gái vốn dịu dàng như cô ấy nghe thấy lời



này, đương nhiên cũng sẽ không nói gì, chỉ



cúi đầu ngồi đó, nhìn không ra chút cảm



xúc nào.



Tôi nhíu mày, luôn cảm thấy Thầm



Minh Thành nói như vậy hơi tổn thương



người khác. Cho dù trước đây có thế nào



đi chăng nữa, thì hôm nay Hồ Diệp cũng



đã mang thai con anh ấy, anh ấy không



nên không kiêng dè gì, trắng trợn tồn



thương một cô gái như vậy.



“Tuệ Minh, ngoan, ăn cơm đi con!” Tôi



mờ miệng nói với Tuệ Minh, rồi lại nhìn về



phía Thầm Minh Thành, gắp thức ăn cho



anh, mở miệng nói: “Anh còn nhớ năm em



mười một tuồi, anh đã nhặt được một con



chó nhỏ trên đường chứ?”



Đề tài này, có vẻ hơi đột ngột. Anh ấy



sững sờ một chốc, mới mờ miệng nói:



“Nhớ chứ, chuyện cách đây lâu lắm rồi.”



“Anh còn nhớ sau khi anh mang con



chó đó về đã xảy ra chuyện gì không?”



Anh ấy suy nghĩ một chút rồi nói: “Lúc



đó anh nhờ em nuôi nó. Em nuôi nó được



mấy tháng, sau đó vì phải lên huyện học,



nên đã đem nó tặng cho người khác.”



Tôi gật đầu, mờ miệng nói: “Khi đó em



nghĩ mang theo nó rất phiền phức, hơn nữa



còn phải chăm sóc nó, nên mới đem cho



nó đi. Sau đó lúc em trở lại tìm nó, đã



không tìm được nữa. Mấy năm sau này em



đều nghĩ, giá mà ngày ấy không đem nó đi



cho, cứ đề nó ð nhà cùng bà ngoại, thì bây



giờ em sẽ không thấy tiếc nuối mỗi khi nhớ



đến nó nữa.”



Anh ấy trầm mặc chốc lát, không mờ



miệng. Sau đó lấy đũa gắp cho tôi một



miếng thịt, rồi nói: “Đều là chuyện đã qua



rồi.”



“Trước đây mẹ cũng nuôi chó nhỏ



sao? Nó có giống Bạch Tuyết không ạ?”







Tuệ Minh nói chen vào, khuôn mặt nhỏ



nhắn ngập tràn nghi hoặc nhìn tôi.



Tôi mìm cười, gật đầu với con bé.



Con bé cũng gật đầu, ra dáng nói:



“Vậy sau này con không thề làm mất Bạch



Tuyết được. Phải cố gắng nuôi nó, đề khỏi



thấy hối tiếc vì đã khiến nó chịu thua thiệt.”



Tôi bật cười, nhìn về phía Thầm Minh



Thành, mờ miệng: “Anh à, ngay cả Tuệ



inh cũng hiểu đạo lý như vậy, anh cũng



đừng ð mãi trong thế giới của mình không



chịu mở lòng như thế.”



Anh ấy mím môi, không mờ miệng nói



chuyện nữa.



Hồ Diệp vốn ít nói, gần như cả bữa



cũng không nói được mấy lời.



Cơm nước xong xuôi, mọi người ngồi



trong sân uống trà, Tuệ Minh kéo Hồ Diệp



nói muốn đi ra sau vườn xem hoa, cô ấy



đứng dậy đi cùng con bé.



Tôi ngồi đối diện Thẩm Minh Thành, đi



thẳng vào vấn đề hỏi anh: “Anh tính lúc



nào thì làm lễ kết hôn?”



Anh ấy nhíu mày hỏi lại: “Lễ kết hôn



cái gì?”



“Lễ kết hôn của anh và cô Hồ. Chẳng



lẽ anh định chờ con sinh ra rồi mới vội vã đi



lấy giấy chứng nhận kết hôn?”



Anh ấy nhún nhún vai, có chút không



thèm đề ý bảo: “Anh không có ý định kết



hôn em cũng biết mà. Đứa bé trong bụng



cô ấy là của anh, anh muốn. Nhưng anh



không có ý định kết hôn với cô ấy. Chờ khi



đứa bé ra đời, anh sẽ cho cô ấy một khoản



tiền. Sau đó đứa bé sẽ được sang tên nuôi



dưới danh nghĩa của em, giống như Tuệ



Minh cũng nuôi dưới danh nghĩa là con em



vậy!”



Lúc này, tôi bị những lời anh ấy nói làm



cho tức đến mức nói không lên lời. Nếu



không là ly nước trà trong tay quá nóng, lại



thêm bản thân tôi không đủ nhẫn tâm, thì



tôi thật muốn hất ly trà trong tay lên người



anh ấy.



“Thầm Minh Thành, anh có biết mấy



lời này của anh nghe rất vô trách nhiệm



hay không? Việc của Tuệ Minh đã đủ thua



thiệt lắm rồi, anh cũng muốn con mình



sống trong một gia đình đơn thân không



trọn vẹn sao? Huống chi, Hồ Diệp có chỗ



nào không tốt? Cô ấy dịu dàng, khoan



dung. Anh giày xéo cô ấy như vậy, đơn



giản là vì anh ÿ vào việc cô ấy yêu anh thôi.



Chờ đến một ngày nào đó lòng cô ấy nguội



lạnh như tro tàn, bỏ anh mà đi, lúc đó anh



mới biết bản thân mình đã bỏ lốỡ những gì.”



Anh ấy có chút không thèm đề ý, nhẹ



nhàng uống một hớp trà, cơ thể thon dài



ngả ra sau dựa vào ghế, thanh thản nói:



“Cô ấy muốn tiền, anh cho cô ấy tiền, cô ấy



cho anh con, anh lại cho cô ấy tiền, cái này



không được tính là không chịu trách



nhiệm. Huống hồ, anh tin rằng sau này anh



cũng sẽ thương đứa nhỏ như em thương



Tuệ Minh vậy.”



Tôi… cái ly trong tay tôi không nhịn



được nữa, cứ thế hắt thằng nước trà lên



người anh, sau đó mới mở miệng nói: “Anh



đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày, em sẽ



không đề cho anh nuôi đứa bé. Nếu anh



đã chọn giữ lại đứa bé, thì làm đàn ông,



anh phải có nghĩa vụ và trách nhiệm cưới



hỏi mẹ đứa nhỏ vào nhà họ Thầm cho



đàng hoàng.”



Tôi bị anh mình làm cho tức giận đến



nỗi không chịu nồi, lập tức đứng dậy, xoay



người đi về vườn sau, trong lòng còn phải



cố gắng nén giận.



Đã lâu lắm rồi tôi chưa tức đến như



thế. Tôi thấy Phó Thắng Nam đang từ tầng



hai đi xuống, anh không rõ vì sao, nhưng



lại nhìn ra được tôi đang tức giận, không



khỏi mờ miệng hỏi tôi: “Làm sao thế?”



Tôi mím môi, cơn tức đang trào lên



không ngăn lại được, nhìn thằng vào anh







nói: “Đàn ông các anh không có một thằng



nào tốt hết!”



Phó Thắng Nam: “…”



Đến khi tôi thành công đè được cơn



tức giận xuống, lại thấy anh mỉm cười nhìn



tôi hòi: “Hết giận chưa?”



Tôi gật đầu, nhìn anh, đột nhiên cảm



thấy có chút lúng túng: “Vừa nãy…”



Anh mỉm cưỡi nói với tôi: “Anh biết, là



chuyện của Thầm Minh Thành và cô Hồ



kia sao?”



Tôi gật đầu, đột nhiên có chút không



nhịn được mờ miệng nói: “Một cô gái tốt



như Hồ Diệp, anh ấy còn bỏ qua, thì cho



dù có thêm tám trăm năm nữa cũng không



gặp lại được người như thế. Ngọc quý



trong ngực còn không biết cố gắng quý



trọng, lại còn nói sẽ theo chủ nghĩa độc



thân, đúng là điên quá mà!”



Phó Thắng Nam vươn tay, kéo tôi đến



một bên ghế ngồi xuống ghế nghỉ nơi, ôn



hòa nói: “Em tức giận là bởi vì Thầm Minh



Thành không biết quý trọng, hay là tức



giận vì anh ấy vẫn còn chấp niệm đối với tức giận xuống, lại thấy anh mỉm cười nhìn



tôi hòi: “Hết giận chưa?”



Tôi gật đầu, nhìn anh, đột nhiên cảm



thấy có chút lúng túng: “Vừa nãy…”



Anh mỉm cười nói với tôi: “Anh biết, là



chuyện của Thầm Minh Thành và cô Hồ



kia sao?”



Tôi gật đầu, đột nhiên có chút không



nhịn được mờ miệng nói: “Một cô gái tốt



như Hồ Diệp, anh ấy còn bỏ qua, thì cho



dù có thêm tám trăm năm nữa cũng không



gặp lại được người như thế. Ngọc quý



trong ngực còn không biết cố gắng quý



trọng, lại còn nói sẽ theo chủ nghĩa độc



thân, đúng là điên quá mà!”



Phó Thắng Nam vươn tay, kéo tôi đến



một bên ghế ngồi xuống ghế nghỉ nơi, ôn



hòa nói: “Em tức giận là bởi vì Thầm Minh



Thành không biết quý trọng, hay là tức



giận vì anh ấy vẫn còn chấp niệm đối với em?”



Tôi sừng sốt, ngầng đầu nhìn anh. Đôi



mắt tôi va phải con ngươi thâm thúy trong



mắt anh, làm tôi bí từ không biết nên nói



sao cho phải.



Mất một lúc sau tôi mới tìm được



giọng nói của mình: “Tình cảm mà anh ấy



dành cho em không phải tình yêu nam nữ,



mà là tình anh em, chỉ là chính anh ấy còn



chưa phát hiện ra.”



Thầm Minh Thành đối xử tốt với tôi,



trong lòng tôi biết rất rõ ràng. Những năm



này anh ấy luôn đặt tôi ở trong lòng, trong



mắt người ngoài không khác nào tình yêu



nam nữ.



Nhưng tôi cũng đã trải qua tình yêu



nam nữ, chẳng lẽ lại không hiểu tình cảm



mà Thầm Minh Thành dành cho tôi là cái gì



sao? Chúng tôi quen nhau từ tấm bé, cùng



nhau trải qua năm tháng gian nan vất vả,



phí bao thời gian năm tháng làm bạn bè



bên nhau. Lễ nào tôi lại không phân biệt



được đâu là tình thân đâu là tình yêu sao?



Chúng tôi đều là những con người



mang tâm lý cô đơn. Bà ngoại đã mất, Vũ



Linh cũng không còn, khi ấy chúng tôi còn



quá nhỏ, người duy nhất có thể nương tựa,



chỉ có tôi và anh ấy.



Nếu như tình cảm mà anh ấy dành



cho tôi đúng là tình yêu nam nữ. Thì với cái



tính cách đó của anh ấy, chỉ sợ đã sớm



không thèm đề ý đến chuyện dưa hái xanh



không ngọt mà đoạt lấy tôi rồi. Phó Thắng



Nam nhìn tôi, hồi lâu không nói.



Đứng trên cương vị của một người



đàn ông mà nói, tôi có thể hiểu được cảm



giác lúc này của anh, biết anh đang lo lắng



cái gì, nên mờ miệng nói: “Em tức giận, là



vì anh ấy không hiểu trái tim mình đang



muốn gì. Là sợ có một ngày mất đi người



quan trọng bên mình rồi, anh ấy mới bừng



tình giác ngộ. Là tức giận vì anh ấy không



biết suy nghĩ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK