phiền nhất, tôi lấy chìa khóa xe xong rồi đi
luôn.
Từ chung cư Sơn Thủy đến sân bay
không xa, chỉ khoảng bốn mươi phút đi xe,
có lẽ là giao thừa nên tắc đường còn nhiều
hơn ngày thường.
Đường nào cũng bị chặn, tôi nhìn
chiếc xe sang trước mặt, là loại Ferrari thể
thao, biển số AA, trong lòng bất giác thờ
than: “Người có tiền kìa!”
“Rầm!” Đầu tôi vang lên một tiếng
ong, nhất thời hoảng hốt không nói được
nên lời, vừa rồi tôi đâu có nồ máy xe.
Chiếc xe vẫn không hề động đậy, sao
tự nhiên lại va vào chiếc xe sang phía trước
được?
Một người đàn ông mặc âu phục màu
đen, đeo kính mát bước xuống từ chiếc xe
màu xanh ngọc đó, âu phục cao cấp đặt
may riêng, nhìn đúng là phấn chấn.
“Cốc cốc!” Cửa kính xe của tôi bị gõ
vang, tôi hạ cửa kính xuống.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Ngầng đầu nhìn người đàn ông trước
mặt: “Xin chào, vừa nãy tôi…”
“Là lỗi của tôi, phiền cô xuống xe nhìn
tình hình xe của mình rồi báo cho bên bảo
hiểm.” Người đàn ông mở lời, trông khá là
nghiêm túc.
Tôi sững sờ, xe còn đang tắc đường,
tôi cầm điện thoại xuống xe, chụp lại bức
ảnh hiện trường tai nạn.
Cũng không biết sao đột nhiên đầu
thấy hơi choáng váng, khoảng mấy giây
sau, lúc tôi nhận ra mình xảy ra chuyện rồi
thì đã không còn biết gì nữa.
Trên con đường nhân sinh này, chúng
ta không thể thuận buồm xuôi gió vượt
qua.
Lúc tôi tỉnh lại lần nữa thì đang nằm ở
trên giường khách sạn, dưới giường là
quần áo của tôi bị vứt một đống, còn có cả
bao cao su đã sử dụng.
Dù là đồ ngốc cũng biết chuyện gì đã
xảy ra.
Lòng tôi đau tê tái, nhất thời không
biết phải làm sao, trên người không còn
quần áo.
Tôi xuống giường, chân còn chưa
chạm xuống đất đã ngồi sụp xuống, chân
không còn sức.
Tôi đưa tay nhặt quần áo tán loạn trên đất.
Cửa phòng bị phá tan, người
bước vào sắc mặt tối sầm, lạnh lùng u ám.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi
đồng tử đen láy của anh càng sâu hơn,
mây đen dày đặc.
Tôi cầm quần áo che trước ngực, nhìn
anh, cơ thể bắt đầu run lên dữ dội: “Em
nói… Em không biết gì cả, anh có tin
không?”
Tôi không biết gì hết thật, điều duy
nhất tôi nhớ là sau khi bước xuống xe ở
trên đường cao tốc rồi mất dỉ tri giác.
Phó Thắng Nam nhìn tôi, đôi mắt ngập
tràn tia máu, lạnh lẽo và đau đớn, hồi lâu
sau anh mới ngửa đầu hít một hơi, dồn nén
cảm xúc trong lòng mình.
Anh đi về phía tôi, giọng nói trầm
thấp: “Anh tin.”
Anh ngồi xồm bên cạnh tôi, khoác áo
lên che trên người tôi, ánh mắt dừng lại ở
chiếc bao cao su đã dùng rồi kia, đôi mắt
chăm chú như thắt lại.
Tôi nhìn anh, trong lòng đau đớn bủa
vây, nước mắt vô thức rơi xuống, nhưng
không thề nói được một câu nào.
Anh mím môi giơ tay lên, lau nước mắt
ð trên mặt tôi: “Không khóc, chúng ta về
nhà thôi!”
Anh ôm tôi lên, động tác kiên định,
lạnh lùng đến đáng sợ.
Chỉ mấy phút đi đường ngắn ngủi mà
tôi cảm giác như đã đi xa mấy chục năm,
bên ngoài khách sạn có rất nhiều phóng
viên và nhà báo.
Hiển nhiên là đã có người đào sẵn cái
hố này chờ tôi nhảy vào.
Có phóng viên bước tới thì bị ánh mắt
âm trầm sắc lẻm của Phó Thắng Nam làm
lui lại, nhưng vẫn có người không sợ chết
bước lên mở lời hỏi: “Bà Phó, có người nói
tối qua bà say rượu mất lý trí, trải qua đêm
giao thừa cùng một người đàn ông không
rõ thân phận, xin hỏi có phải vì hôn nhân
của bà và ông Phó bất hòa nên mới mượn
rượu tiêu sầu, say rượu mất lý trí hay
không?”
Câu hỏi này đúng là sắc bén.
Sắc mặt Phó Thắng Nam lạnh lùng
đến đáng sợ, nhìn phóng viên đang chặn
trước mặt, sắc mặt âm trầm: “Cút hết cho
tôi.”
Vẻ mặt anh âm u khát máu, lại không
chút lưu tình, đá văng người phóng viên
vây quanh, nếu không phải có vệ sĩ ngăn
lại thì chỉ sợ sẽ xảy ra bạo loạn.
Lúc để tôi lên xe, Phó Thắng Nam
mím môi, nói với tài xế hai chữ: “Lái xe đi.”
Quay về chung cư Sơn Thủy, xe vừa
mới dừng lại, tôi đã xuông xe, chạy trôi
chết về phía biệt thự.
Nhưng không được vài bước đã ngã
nhào trên mặt đất, đầu gối bị va đập, cơn
đau thấu xương khiến tôi tỉnh táo hơn một
chút.
Phía sau vang lên tiếng bước chân vội
vàng, tôi kìm nén cơn đau, nói: “Đừng
chạm vào em.”
Tôi như hét lên câu nói đó, trong giọng
nói xen lẫn cả sự đau đớn và giằng xé.
Tiếng bước chân dừng lại, tôi cắn răng
đứng dậy, hít một hơi rồi nhịn đau đi từng
bước một về phía trước.
Lúc quay về phòng ngủ, tôi đi thằng
vào phòng tắm, bắt đầu điên cuồng chà
xát cơ thể, nước mắt và máu lẫn vào nhau.
Mỗi tấc da thịt trên người đều bị tôi
chà xát đến đau đớn, nhưng tôi vẫn cảm
thây buôn nôn, thậm chí tôi còn không biết
người nọ là ai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì.
Tại sao tôi lại xuất hiện ở khách sạn,
nhìn thấy những người đáng ghét kia.
“Cốc cốc cốc…” Phó Thắng Nam gõ
cửa ở bên ngoài: “Thẩm Xuân Hinh, em
đừng tắm nữa, đi ra đi, chuyện gì cũng có
thể giải quyết được.”
Tôi không nói gì, trong lòng đau đớn
vô cùng. Từ đầu đến cuối vận mệnh vẫn
không bỏ qua cho tôi, vốn tôi còn tưởng có
thể an tâm cố gắng sống qua ngày.
Tôi có chồng, có con, cái gì nên có
đều có cả, cuộc sống sau này sẽ càng
thêm tốt đẹp.
Nhưng vì sao, rõ ràng mọi chuyện còn
đang rất tốt đẹp, tại sao lại khiến tôi gặp
phải chuyện thế này.
“Thầm Xuân Hinh, nghe lời anh, đi ra đi”
Anh lại nói, giọng nói trầm thấp và
ngột ngạt: “Em không mở thì anh sẽ phá
cửa.”
“Anh đi đi.” Tôi nói ra, cổ họng đau
nhức vô cùng.
“Ẩm.” Cửa phòng tắm bị phá ra, cơ thể
cao lớn của Phó Thắng Nam bước vào, đôi
mắt đen láy rơi trên người tôi.
Anh mím môi, ôm tôi từ trong bồn tắm
lên, ôm đến bên giường, tôi cố gắng đầy
anh ra, cõi lòng tan nát: “Phó Thắng Nam,
bỏ em ra.”
Anh đặt tôi lên giường, đè tôi xuống,
nắm lấy cánh tay đang đánh lung tung của
tôi, giọng nói trầm thấp mà lạnh lẽo: “Anh
sẽ không buông em ra đâu, mãi mãi không
bao giờ.”
Tôi…
Nước mắt tuôn trào như vòi nước, cứ
thế trào dâng.
Một hồi lâu sau.
Tôi mới ngừng khóc, anh ôm tôi vào
lòng, giọng nói khàn khàn: “Dù là ai đi nữa,
anh sẽ trả lại cho người đó gấp đôi.”
Tôi mím môi, cổ họng đau đến mức
một câu cũng không nói được.
Lúc Thẩm Minh Thành tới, tâm trạng
của tôi mới vừa ổn định lại, anh ta nhìn
thấy Phó Thắng Nam thì không buồn suy
nghĩ, vung nắm đấm về phía Phó Thắng
Nam.
Nhất thời, hai người đàn ông lao vào
đánh nhau.
Tâm trạng của Thẩm Minh Thành
không được tốt, thuận tay cầm cái ly trong
phòng ngủ ném về phía Phó Thắng Nam:
Tôi…
Nước mắt tuôn trào như vòi nước, cứ
thế trào dâng.
Một hồi lâu sau.
Tôi mới ngừng khóc, anh ôm tôi vào
lòng, giọng nói khàn khàn: “Dù là ai đi nữa,
anh sẽ trả lại cho người đó gấp đôi.”
Tôi mím môi, cổ họng đau đến mức
một câu cũng không nói được.
Lúc Thẩm Minh Thành tới, tâm trạng
của tôi mới vừa ổn định lại, anh ta nhìn
thấy Phó Thắng Nam thì không buồn suy
nghĩ, vung nắm đấm về phía Phó Thắng
Nam.
Nhất thời, hai người đàn ông lao vào
đánh nhau.
Tâm trạng của Thẩm Minh Thành
không được tốt, thuận tay cầm cái ly trong
phòng ngủ ném về phía Phó Thắng Nam:
“Mẹ nó, đến người phụ nữ của mình mà
anh cũng không bảo vệ được, anh mà là
đàn ông à?”
Vừa nói Thẩm Minh Thành không hề
dừng lại, tiếp tục túm lấy thứ gì thì ném hết
về phía Phó Thắng Nam: “Lần trước mất
con, tôi đã cho anh cơ hội rồi, anh luôn
miệng nói sẽ bảo vệ cô ấy cần thận, kết
quả là sao? Hết lần này đến lần khác, anh
làm cô ấy bị thương, anh cũng được xem là
đàn ông à?”
Trong phòng ngủ bị ném loạn hết cả
lên, Phó Thắng Nam mím môi, sắc mặt âm
trầm nhưng không nói tiếng nào.
Từ lúc Thẩm Quang tiến vào, ông ấy
vẫn nhìn anh, sắc mặt không được tốt cho
lắm, ông ấy mờ miệng hỏi: “Biết ai làm
chưa?”
Phó Thắng Nam nhíu mày: “Vẫn đang
điều tra.”
“Vô dụng!” Thầm Minh Thành nổi điên
ném đồ về phía Phó Thắng Nam tiếp.
Phó Thắng Nam phản ứng nhanh, vội
vàng né ra sau.